Thấy Cố Xuyên Tử đang ngắm mình, Lâm Chân hơi cúi đầu thấp xuống, nhưng rồi lại ngạc nhiên khi nhận ra đứa con tiện nghi này của mình… vậy mà lại có một nốt ruồi lệ (nốt ruồi ngay đuôi mắt).
Chỗ mọc nốt ruồi kia thật khéo, nằm đúng nơi đuôi mắt kéo dài ra, điểm một chút xuống dưới. Trước kia da của Cố Xuyên Tử ngăm đen nên nhìn không rõ, giờ trắng ra một chút, mới dễ dàng trông thấy.
Vùng quê của Lâm Chân có truyền miệng rằng: Ai sinh ra có nốt ruồi lệ là người trời định đa tình.
Trước kia hắn chẳng tin mấy chuyện nhảm nhí đó, nhưng nay đã đến chốn kỳ lạ này, không tin cũng không được.
Hắn vươn tay khẽ sờ nốt ruồi kia của Cố Xuyên Tử, miệng lẩm bẩm:
“Xuyên Tử à, chẳng biết sau này con dâu ta trông ra sao nữa. Ngươi bây giờ cả ngày không nói được hai câu, cũng không sợ làm nàng nghẹn uất mà chết à.”
Bàn tay Lâm Chân làm quán buôn bán mỗi ngày, tuy trắng nhưng thô ráp, lúc chạm vào da mặt cũng có phần thô cứng.
Cố Xuyên Tử cảm thấy đầu ngón tay cậu chạm đến khóe mắt mình, liền bất chợt đưa tay nắm lấy, kéo tay cậu xuống, giọng trầm trầm hỏi:
“Lâm thúc, người lại muốn làm món chè gì mới à?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT