Từ y quán trở về, Lâm Chân ghé qua tiệm thuốc Mã Ký mua mấy cân bột mì rồi mới về nhà.
Vừa bước vào hậu viện, đã thấy Cố Xuyên Tử ngồi xổm trên nền đất, dùng ngón tay chấm nước viết gì đó. Lâm Chân lặng lẽ bước đến, nhìn kỹ mới nhận ra là đang luyện Thiên Tự Văn.
Tuy chưa ra hình ra nét, nhưng cũng xem như tạm có dáng dấp. Với một người mới chỉ học chữ vài tháng như Cố Xuyên Tử, như vậy cũng là không tệ.
Hắn hỏi:
“Vì sao không viết trên giấy?”
Cố Xuyên Tử ngẩng đầu đáp:
“Viết dưới đất cũng được mà.”
Giấy bút mực đều là thứ quý giá. Hôm nay hắn theo Lâm Chân ra sạp một ngày, thấy người kia từ sáng tới chiều gào rát cả cổ, biết việc kiếm tiền chẳng dễ dàng. Mà bản thân thì không một đồng dính túi, ăn của Lâm Chân, uống của Lâm Chân, dùng cũng là của Lâm Chân, trong lòng làm sao có thể yên ổn mà đòi cái này cái nọ?
Lâm Chân không biết cậu thiếu niên này trong lòng đang nghĩ nhiều như vậy, chỉ bảo:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play