Vừa nghe nhắc đến chuyện ấy, Vương Khâm liền hăng hái hẳn lên. Hắn nghĩ, nếu mình thi đỗ tú tài, đem tiếng thơm về cho cha nương, thì chẳng phải họ sẽ mừng lắm hay sao. Nghĩ thế, hắn liền kéo ngay Hoàng Ngọc Văn và Cố Lẫm: “Đi, chúng ta mau ôn bài thôi!”
Lâm Chân vội đặt chén đồ uống nóng trước mặt bọn họ, cười bảo:
“Không cần gấp như vậy, trước uống chút gì cho ấm bụng đã.”
Đây là món cậu làm lúc rảnh rỗi ở nhà: đậu phộng rang cùng các loại hạt, sau đó nấu lên với nước hương thơm nồng đượm, béo bùi, vị ngọt vừa phải. Ngay cả Lâm a cha và Lâm phụ cũng uống liền mấy chén.
Mọi người ôm ly, vừa uống vừa thấy khoan khoái. Hoàng Ngọc Văn tròn mắt, cười nói:
“Lâm thúc làm cái gì cũng ngon cả. Ta vẫn nhớ lần đầu Cố Lẫm dẫn chúng ta đi ăn ở tiểu thực trai, toàn là lẩu cay, còn có nước ô mai với trà sữa.”
Vương Khâm cũng gật đầu, nhưng thứ hắn nhớ nhất lại là chuyện khác. Hắn nhìn Lâm Chân, kể:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play