Tác giả: Trương Nguyên Khởi
Yến Lăng Vân nhìn thiếu niên sắp co lại thành con tôm.
Mạc Dạng nước mắt đều sắp trào ra, chỉ biết nắm chặt tay áo của hắn.
Cuối cùng, Yến Lăng Vân thở ra một hơi, tùy tay phong bế mấy đại huyệt của Mạc Dạng, giúp cậu giảm bớt ba phần khó chịu, sau đó ngự kiếm bay ngang phía trước, dẫn theo người đạp lên.
Nếu muốn đồ vật ăn vào không sinh ra ô uế, trừ bỏ bản thân có thể tích cốc, còn có thể nuốt Hóa Thực Đan.
Bất quá Yến Lăng Vân không có Hóa Thực Đan, mà đi hỏi đan phòng lấy thì Mạc Dạng cũng chờ không kịp.
Lệnh bài của Yến Lăng Vân tự động hóa giải một kết giới trên linh thuyền. Hắn ngự kiếm mang theo người tạm thời rời khỏi linh thuyền, đáp xuống một khu rừng cây. Mạc Dạng chưa từng chịu qua kích thích rơi thẳng từ trên cao xuống, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, sức lực nắm tay áo Yến Lăng Vân lại lớn thêm vài phần. Đến khi chạm đất, chân cậu đều mềm nhũn.
Yến Lăng Vân thu hồi tay áo của mình: “Ngươi đi đi, nhanh chóng giải quyết.”
Mạc Dạng nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng đi.”
Cậu rất sợ Yến Lăng Vân ném cậu ở chỗ này, rồi tự mình bỏ đi.
Nhưng bụng cậu càng ngày càng khó chịu, cuối cùng vội vàng vào rừng cây giải quyết vấn đề sinh lý.
Sáng sớm vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim sẻ khẽ hót. Ngũ cảm của Yến Lăng Vân rất tốt, dù cố tình thu liễm, cũng có thể nghe thấy tiếng nước như có như không.
Trải nghiệm này trong suốt 27 năm cuộc đời hắn là độc nhất vô nhị. Yến Lăng Vân không biết nên cảm tưởng thế nào, cuối cùng phong bế thính giác của mình, chỉ ôm kiếm nhìn xa xăm.
Trở về vẫn phải xin cho Mạc Dạng một lọ Hóa Thực Đan. Yến Lăng Vân thoáng suy nghĩ, liền biết Mạc Dạng ngày hôm qua không chỉ ăn trái cây, mà còn có trà bánh linh thực.
Hắn từ năm ba tuổi nhập đạo, liền không còn ăn thức ăn nóng, chỉ ăn Tích Cốc Đan, đã sớm đoạn tuyệt dục vọng ăn uống. Hơn nữa quanh năm thanh tu trên núi, chưa bao giờ gặp qua người trọng dục như Mạc Dạng.
Yến Lăng Vân tùy tay cầm một chiếc lá rụng. Dù đã vào thu, phương nam vẫn là một màu xanh biếc, hoàn toàn khác biệt với Bắc Cảnh.
Không biết qua bao lâu, Mạc Dạng từ trong rừng cây ra, quả thực không biết phải đối mặt với hiện trường “xã hội chết” này như thế nào.
Hay là không đi bí cảnh nữa đi, cuộc đời như vậy rất ngắn, rất nhanh sẽ trôi qua.
Tai Mạc Dạng đỏ đến muốn chảy máu, thành thật đứng bên cạnh Yến Lăng Vân, giọng như muỗi kêu: “Ân, ta xong rồi.” Sau đó vươn tay, ý bảo hắn còn muốn dùng nước suối rửa tay.
Yến Lăng Vân cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mở miệng lại nói: “Ngươi cần thêm tu luyện, sớm ngày dẫn khí nhập thể, tích cốc Trúc Cơ, liền không cần nhịn đến vất vả như vậy.”
Mạc Dạng cảm thấy cả người đều muốn bốc hơi vì nóng, chỉ có thể lung tung gật đầu: “Được được được.”
Trong lòng lại nghĩ hắn tu cái tiên gì, cậu đâu có linh căn, có thể sống đến bảy tám chục tuổi đã rất không dễ dàng rồi, muốn tích trữ năng lượng sống đến khi 996 giúp cậu đổi thân thể năng lượng, khả năng cơ bản là bằng 0.
Thân là một phàm nhân biết ị phân, vẫn là chuẩn bị một cái bồn cầu tương đối thực tế. Nghe nói dán một lá bùa chú là có thể đem uế vật thiêu sạch không còn một mảnh, quả thực tiện lợi không cần nói.
Cuối cùng, Mạc Dạng vẫn bị Yến Lăng Vân dẫn theo bay lên linh thuyền. Chờ xuống dưới, cậu nhịn xuống dục vọng muốn nôn, khó khăn lắm mới thở được một hơi, ngẩng đầu nhìn lại, Yến Lăng Vân đã đi rồi.
Từ Lưu Tình Kiếm Phái ở Bắc Cảnh đến Nam Cảnh, đại khái phải bay khoảng một tháng rưỡi.
Khi hành trình qua được nửa chặng đường, trùng hợp đi qua Thiên Nghi Thành, thành lớn nhất Đông Cảnh. Để tiếp tế vật tư, linh thuyền tính toán tạm thời dừng lại ở Thiên Nghi Thành ba ngày.
Nghe thấy tin tức này, các đệ tử đều rất phấn chấn, muốn rời thuyền thông khí, bao gồm cả Mạc Dạng.
Trên linh thuyền tuy phong cảnh không tệ, nhưng cậu cứ ba điểm một đường qua lại chạy cũng ngán rồi. Từ khi biết có thể vào thành, Mạc Dạng liền bắt đầu kiểm kê tiểu kim khố của mình.
Cậu ở Lưu Tình Kiếm Phái hai tháng, trên linh thuyền hơn nửa tháng, tổng cộng là ba tháng tiền lương, có ba viên linh châu.
Ba viên linh châu này, một viên cho Trần đại nương, một viên rưỡi để hệ thống nạp điện, còn nửa viên là phí sinh hoạt của cậu.
Ôi chao, cậu muốn ăn một bữa no nê!
Ba ngày lận, Mạc Dạng nghĩ, rau xào, thịt nướng BBQ, lẩu cay, nước trái cây, trà đá, nước ô mai, cậu sắp thèm chết rồi.
Mà Mạc Dạng dám kiêu ngạo như vậy, là bởi vì trước đó Yến Lăng Vân đã cho cậu một bình Hóa Thực Đan, tổng cộng có hai mươi viên. Cậu chỉ ăn một viên, đồ ăn trong cơ thể liền biến thành năng lượng được tiêu hóa, một chút cặn cũng không còn.
Vì Hóa Thực Đan quá mức hữu dụng, Mạc Dạng đứng vững yêu cầu của hệ thống, để lại năm viên.
Thiên Nghi Thành không cho phép linh thuyền ra vào, cho nên các đệ tử tuy ban ngày có thể vào thành vui chơi, buổi tối lại phải về đến ngoài thành, lên thuyền nghỉ ngơi. Quản sự sẽ điểm danh các phòng vào giờ Hợi, tức là 9 giờ tối.
Đến nỗi tạp dịch, thì không được phép rời thuyền.
Mạc Dạng vì quá muốn ra ngoài chơi, cho nên nhịn không được cùng Yến Lăng Vân đề cập, được lệnh bài có thể đi ra ngoài.
Bất quá cậu cũng phải đúng hạn trở về, hơn nữa không thể chạy quá xa, bằng không cũng sẽ bị phạt.
Ngày thuyền hạ cánh, Mạc Dạng nóng lòng quẹt lệnh bài, đi theo sau lưng các đệ tử Lưu Tình Kiếm Phái, đi đại lộ vào thành.
Hơn nửa số đệ tử trên thuyền tụ tập xuống dưới, từng người đều mặc giáo phục Lưu Tình Kiếm Phái, tuấn dật thon dài, khí phách hăng hái, thật không đáng chú ý. Trong lúc nhất thời, người ngoài cửa thành sóng triều động, bọn họ gây ra một sự ồn ào nhỏ.
Yến Lăng Vân không có xuống dưới, hắn đối với những hoạt động này luôn luôn không có hứng thú gì.
Mạc Dạng lẫn vào trong đó, mặc tạp dịch phục, xám xịt, rất không bắt mắt.
Thuận lợi vào thành sau, cậu đi trước một hiệu cầm đồ đổi nửa viên linh châu thành bạc, xấp xỉ năm mươi lượng, đủ để cậu dạo hết phố ẩm thực.
Mạc Dạng cũng không đi ăn linh thực, linh thực chứa linh khí, quá đắt, cậu chỉ ăn đồ ăn của người thường.
Mà cửa hàng bán đồ ăn bình thường và bán linh thực cũng rất dễ phân biệt. Quán rượu bán linh thực đều sẽ ghi một chữ “Linh” rất lớn trên bảng hiệu, sợ người khác không biết họ là nơi tiếp đãi tiên sư. Ngay cả tiểu nhị canh giữ ở cửa, mặc đồ cũng đẹp hơn con trai nhà bình thường.
Mạc Dạng ngậm một miếng đậu hũ thối, một tay cầm ống trúc đựng lẩu cay, một tay cầm mấy xiên thịt heo. Trong lòng còn giấu bánh chưng lá cuốn ngàn tầng bánh tráng thịt. Giữa trưa mặt trời lên cao, mặt cậu bị phơi rất hồng, cuối cùng đi mệt ngồi dưới một gốc cây hòe bên đường, từ từ ăn đồ vật.
Mùa thu đã đến, cây hòe kết hoa, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phố.
Mạc Dạng thoải mái vớt thịt trong ống trúc ăn, vị ruột già quả thực tuyệt vời, nhưng chỉ còn miếng cuối cùng. Mạc Dạng dùng xiên tre vớt nửa ngày cũng không được, thấy mình ngồi ở vị trí vừa vặn quay lưng lại phố, người qua lại không ai chú ý, liền dứt khoát húp nửa bát canh.
Vừa húp canh vừa trợn tròn mắt nhìn ống trúc, cho đến khi nhìn thấy miếng ruột già kia, mới nhanh tay lẹ mắt dùng xiên tre xiên lấy, thỏa mãn nuốt một hơi.
Mỹ diệu, niềm vui liếm sạch đĩa.
Mạc Dạng liếm liếm môi, ợ một cái.
Ngay lúc này, phía trên cậu bỗng nhiên truyền đến một tràng cười ầm ĩ, giống như kìm nén rất lâu mới cười ra, tiếng cười không tính là hữu hảo.
Mạc Dạng đột nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện bị cành cây hòe che khuất phía trên, thế mà lại là một hành lang tửu lầu. Mấy chục người ở đó đi ngang qua, không biết đã nhìn Mạc Dạng bao lâu rồi.
Bọn họ đều mặc phục sức đệ tử nội môn Lưu Tình Kiếm Phái, ẩn ẩn vây quanh một người. Người nọ chống ở lan can, cũng cong môi cười.
Mạc Dạng cùng hắn đối mặt.
Tuy tức giận, nhưng Mạc Dạng không có tư bản gây chuyện, cầm đồ vật đã muốn đi, phía trên lại truyền đến một giọng nói: “Ai ai ai, ngươi đừng đi.”
Mạc Dạng lại im lặng nhanh hơn bước chân. Cậu nghe thấy phía trên có người mắng một tiếng, rất nhanh một đạo linh quang đánh tới cậu, Mạc Dạng liền không nhúc nhích nổi.
Tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng khàn khàn, trực giác chính là người bị vây quanh bên trong kia. Người đó nói: “Ai bảo ngươi đi rồi?”
Xung quanh tức khắc tĩnh lặng, lưng Mạc Dạng ướt đẫm, cảm giác khó thở, khó chịu cực kỳ. Chỉ chốc lát sau, tửu lầu bên cạnh đi ra hai người, mặc cũng là phục sức đệ tử nội môn, không nói lời nào liền dùng thế lực ép Mạc Dạng đi vào.
Mạc Dạng không có một chút sức phản kháng mà bị mang lên lầu hai. Đám người kia đã không còn ở hành lang, mà đã vào phòng. Mạc Dạng bị ném trên mặt đất, bị bắt quỳ. Đến khi cậu sắp hoàn toàn không thở nổi, mới cảm giác toàn thân thả lỏng.
Mạc Dạng lúc này mới sống lại, nhịn không được co rút một chút, tay chân đều hư không.
Biểu hiện này của cậu trong mắt những người khác, không khỏi lại bị cười nhạo một phen: “Một cái định thân thuật thôi mà… Tu sĩ yếu ớt như vậy, không phải là lừa gạt lên đây đấy chứ, cu li trong viện ta còn mạnh hơn hắn.”
“Đáng tiếc cái gương mặt này,” có người hùa theo, “Ăn mặc lôi thôi lếch thếch, lại còn ăn ruột heo phàm, ăn đến ngon lành, thật làm Lưu Tình Kiếm Phái mất mặt.”
“Này, ngươi tên là gì?”
Mạc Dạng cắn răng, chỉ có thể trả lời: “… Mạc Dạng.”
Người hỏi chuyện bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía ghế trên, buột miệng thốt ra: “Lữ sư huynh, đây không phải là người Yến Lăng Vân coi trọng sao?”
Trong phòng tức khắc lại yên tĩnh lại. Sau một lúc lâu, Lữ sư huynh ngồi ở trên cùng mới lại mở miệng: “Ngẩng đầu.”
Mạc Dạng không muốn ngẩng, lại bị một đạo lực lượng hư không chụp trúng cằm, bị bắt ngẩng đầu lên. Cậu cũng nhờ vậy mà nhìn rõ người phía trên.
Lữ sư huynh kia, lại nhìn qua thân phận rất cao. Mạc Dạng chỉ có thể nhớ tới cái tin đồn bát quái của phòng Quỳ tự hào về tên đệ tử tinh anh nhận Trúc Tiêu kia, Lữ Sóc.
Nghe nói địa vị của Lữ Sóc trong môn phái ngang hàng với con gái chưởng môn Diệp Thu Thủy, thậm chí còn cao hơn một chút, bởi vì hắn là đệ tử quan môn của khách khanh trưởng lão Lâm trưởng lão.
Khách khanh trưởng lão, không có nghĩa Lâm trưởng lão không quan trọng đối với Lưu Tình Kiếm Phái. Ngược lại, chính vì quá quan trọng, cho nên mới không dám gò bó hắn. Bởi vì vị Lâm trưởng lão này, là từ thượng giới mà đến!
Thượng giới đối với đa số người mà nói chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt, nhưng những môn phái đứng đầu này lại đều biết thượng giới là có thật, hơn nữa nó cuồn cuộn bao la hùng vĩ hơn xa hạ giới.
Mà Lữ Sóc, về sau khẳng định là muốn đi theo sư tôn của hắn đến thượng giới.
Bởi vậy mọi người đối với đôi thầy trò này đều tâm tồn kính sợ, đặc biệt là lần này Lâm trưởng lão vẫn là một trong những hộ tống trưởng lão, ai dám đắc tội?
“Nguyên lai ngươi trông như thế này,” Lữ Sóc cười, “Khó trách Trúc Tiêu mỗi ngày đối ta giở tiểu tính tình.”
Lữ Sóc đối với tình nhân luôn luôn không tệ, chỉ là hắn lười tự mình ra tay đối phó một tạp dịch, hơn nữa Yến Lăng Vân ở phía trên đè nặng không thích động thủ, mới dỗ cho người trở về rồi nói.
Mọi người nhất thời không rõ ý tưởng của Lữ Sóc, liền cũng không nói gì, cho đến khi Lữ Sóc sai người dẫn Mạc Dạng đi rửa sạch, thay quần áo rồi đến, mới như hiểu ra chút gì, thu liễm vẻ trào phúng.
Mạc Dạng bị người của tửu lầu dẫn xuống. Tửu lầu này cũng không đơn thuần là tửu lầu, mà giống một nơi tổng hợp ăn chơi giải trí, chuyên môn tiếp đãi người tu chân giới, am hiểu sâu tâm lý của những người có quyền thế, nuôi không ít mỹ nhân.
Cho nên y phục mỹ nhân, tự nhiên là có.
Mạc Dạng bị vài người ấn vào tắm rửa một lần, lại thay một bộ sa y màu lam tình, sa y này dùng chất liệu xa xỉ, quý hơn cả pháp y thông thường, ước chừng cần mười viên thượng phẩm linh thạch. Sờ vào lạnh lẽo mượt mà như tơ lụa, lại tỏa ra điểm điểm tinh quang, tự nhiên để lộ làn da trắng như tuyết của người mặc.
Nói tóm lại, đây là một bộ quần áo chuyên được thiết kế để lấy lòng người, hơn nữa là nữ trang.
Mạc Dạng lần đầu tiên cảm thấy khuất nhục đến vậy, nhưng vừa mặc xong y phục, cậu đã bị bắt lấy tiếp tục rửa mặt chải đầu. Một người quỳ xuống giúp cậu quấn hạ thường và thắt lưng.
Đai lưng hợp với hạ thường phủ qua nửa đùi, miễn cưỡng bảo toàn thể diện của Mạc Dạng, chỉ có nửa người trên và hai chân lấp ló lộ ra. Cậu bị cưỡng ép nhét một cây tỳ bà, nửa búi tóc, chấm một nốt ruồi giữa mày, rồi bị đẩy vào phòng.
Khi mở cửa, mười mấy đệ tử vốn đang tìm hoan mua vui, tức khắc đôi mắt đều nhìn thẳng.