Tác giả: Trương Nguyên Khởi

Trước đây Mạc Dạng mặc tạp dịch phục vải thô, vẫn không che lấp được vẻ mặt của cậu. Lúc này thay bộ đồ mới, lại có cảm giác đẹp đến đoạt hồn phách.

Thân thể thiếu niên mềm dẻo thon dài, lại hiếm có vẻ đầy đặn nhuận sắc. Eo, mông, cánh tay không đơn bạc như những thiếu niên khác, đường cong cực kỳ xinh đẹp, làm người ta hận không thể liền sa vào véo chặt cậu, hảo hảo yêu thương một phen.

Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, mặc quần áo như vậy còn có vẻ ngây ngô, nhưng bất cứ ai cũng nhìn ra được, nuôi dưỡng thêm vài năm nữa, đây là một vưu vật cực phẩm!

So với cậu, Trúc Tiêu và song tử giống như món khai vị nhỏ, thỉnh thoảng ăn còn thấy không tệ, nhưng so với món chính thực sự, liền tức khắc trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Mạc Dạng trên chân mang vòng linh, ôm tỳ bà, bị đẩy ngồi ở trung tâm.

Giữa hàng mày cậu được chấm nốt ruồi son lấp lánh ánh sáng, không biết là ánh sáng mặt trời chiếu vào, hay là đôi mắt cậu làm nó sáng lên.

Thật là cực kỳ đáng yêu.

Lữ Sóc không rõ vì sao người như vậy lại lưu lạc đến đám tạp dịch, cuối cùng bị Yến Lăng Vân mang đi.

Những người khác cũng không rõ, bất quá bọn họ biết tính cách của Yến Lăng Vân, tuyệt đối không thể nuôi lô đỉnh. Một thiếu niên ngây thơ động lòng người như vậy nuôi bên cạnh, hắn thế mà không động lòng làm Liễu Hạ Huệ, cũng là tuyệt.

Lữ Sóc nhìn chằm chằm Mạc Dạng, nhẹ giọng nói: “Đánh đàn.”

Mạc Dạng bị ấn vai không thể đứng dậy, nhưng lại không động thủ đánh đàn.

Tên sai vặt ấn cậu thấp giọng quát lớn: “Còn không mau đàn!”

Mạc Dạng vẫn bất động.

Lữ Sóc cười: “Ngươi không thích đánh đàn?”

Mạc Dạng sau một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ không.”

Lữ Sóc: “Không có khúc nghe, ta liền muốn ngủ. Nhưng không có bạn giường, tổng cảm thấy thanh lãnh.”

Mạc Dạng nghe hiểu ám chỉ của hắn, một bên hốc mắt đỏ hoe, một bên cứng đờ ngón tay gảy tỳ bà. Cậu đích xác sẽ không đàn, cho nên tiếng tỳ bà đứt quãng, không thành giai điệu.

Nhưng Lữ Sóc chỉ là lấy đó tìm niềm vui, cũng không phải thật muốn nghe khúc, cho nên nghiêng người dựa vào trường kỷ, nhắm mắt lười biếng cười.

Người hắn đã nhìn trúng, sớm nhất hay muộn nhất đều phải có được.

Huống chi hắn xem Mạc Dạng thật sự có chút thích.

Không khí quay trở lại náo nhiệt, mười mấy người mỗi người ôm một mỹ nhân, tuy rằng lòng ngứa ngáy, nhưng lại không dám nhìn lên nhiều. Bọn họ hiểu Lữ Sóc, bẻ xương cốt Mạc Dạng là một chuyện, bọn họ đi làm nhục lại là một chuyện khác.

Đến sau này, Mạc Dạng chỉ biết đờ đẫn đánh đàn.

Lữ Sóc vừa uống rượu vừa nhìn cậu, ánh mắt càng ngày càng thản nhiên, cũng càng ngày càng không che giấu.

Mạc Dạng càng ngày càng không chịu nổi, cậu tuy là một con cá mặn, nhưng cũng là một con cá mặn có xương cá, ghét nhất có người cưỡng bức cậu.

Chỉ là cá mặn thì không có nhân quyền.

Tiếng đàn của Mạc Dạng càng ngày càng loạn, lại bất tri bất giác thật sự thành giai điệu, không khí phong lưu xung quanh hơi chững lại.

Những người này cậu đều nhớ kỹ.

Lữ Sóc nhíu mày, muốn nhìn kỹ, lại bị tiếng nói phía dưới cắt ngang. Một người say khướt nói: “Lữ sư huynh, chúng ta có phải nên, về, cần phải trở về, ngươi xem, bên ngoài trời đều sắp tối rồi…”

Những người khác lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn, rất nhanh sẽ tối hẳn.

Bất tri bất giác bọn họ thế mà lại ở đây nghe Mạc Dạng đánh đàn, đánh suốt một buổi chiều.

Lữ Sóc hoàn hồn, khinh miệt cười nâng chén rượu: “Tiếp tục tấu nhạc.”

Mọi người đành phải cứng đầu ở lại.

Nhưng trong lòng bọn họ lại tính toán rành mạch. Tuy rằng lấy Lữ Sóc cầm đầu, nhưng cũng không dám đắc tội Yến Lăng Vân. Lữ Sóc tuy có một sư tôn địa vị cao thượng, hai mươi tám tuổi có thể đạt tới Hóa Nguyên sơ kỳ, nhưng thiên phú tu vi của Yến Lăng Vân lại càng ở trên hắn, 27 tuổi nửa bước Kim Đan, kinh động thế gian.

Lần này đi Tàng Sơn bí cảnh, chính là đi xông phá Kim Đan.

Vô luận hắn tương lai là ở lại Lưu Tình Kiếm Phái làm chưởng môn, hay là bay xa đến thượng giới, bọn họ đều đắc tội không nổi.

Mọi người tuy ghen ghét, nhưng cũng rõ ràng Yến Lăng Vân nếu thật sự muốn đi thượng giới, bằng thực lực thì dư dả.

Lệnh bài Thăng Long phá vỡ rào cản thượng hạ giới, tất có phần của hắn.

Yến Lăng Vân vốn dĩ đã nghiêm cấm đệ tử Lưu Tình Kiếm Phái đến nơi pháo hoa phong lưu tiêu khiển, càng ghét nuôi dưỡng lô đỉnh. “Tửu lầu” này của bọn họ tuy khoác một lớp da tửu lầu, nhưng tóm lại không quá đứng đắn.

Nếu còn về muộn…

Người phía dưới đã đứng ngồi không yên, Lữ Sóc lại như bị Mạc Dạng mê hoặc, không hề có ý định trở về.

Mà sợ cái gì thì cái đó đến. Ngay khi trời tối được nửa canh giờ, bọn họ ẩn ẩn nghe thấy động tĩnh từ phía dưới truyền đến, như có người nào xông vào.

Chưởng sự kinh hoảng thất thố kêu to: “Tiên trưởng, ngài không thể đi lên! Tiên trưởng…”

Sắc mặt mọi người có chút tái nhợt, nhưng còn ổn định được. Bọn họ đoán đại khái là trưởng lão đến tìm người, hoặc là thân tín của đại sư huynh. Bọn họ dựa vào thế của Lữ Sóc, còn có thể giải vây.

Mỹ nhân trong phòng đã sớm lui xuống, chỉ có Mạc Dạng còn đang gảy đàn. Bất quá Mạc Dạng vốn dĩ chính là tạp dịch của Lưu Tình Kiếm Phái, đánh đàn một chút cũng không có gì, trưởng lão không bắt được thóp.

Nghĩ vậy, các đệ tử liền thả lỏng lại, chuẩn bị cho cuộc đối đầu sau đó. Có người nhìn Lữ Sóc phía trên, còn có thể nịnh nọt mà nâng chén, cùng hắn cùng uống.

Người này chính là đệ tử ban đầu trào phúng Mạc Dạng ăn ruột heo, nhưng hắn còn chưa kịp uống cạn ly rượu này, đại môn liền chợt bị đá văng. Theo sau một đạo tiên ảnh sắc bén đã quấn lên eo hắn, hung hăng quật hắn ngã xuống đất!

Đả Hồn Tiên!

Yến Lăng Vân!

Yến Lăng Vân thế mà lại tự mình đến!

Đả Hồn Tiên là chuyên dụng của Giới Luật Đường, trực tiếp đánh vào hồn phách, chuyên dùng để trừng phạt đệ tử. Yến Lăng Vân không chỉ là đại sư huynh, mà còn là chấp pháp đại đệ tử của Giới Luật Đường. Thấy tiên ảnh quét tới, mọi người đều là quỷ khóc sói gào, mở miệng xin tha: “Đại sư huynh! Chúng ta biết sai rồi! Đại sư huynh!”

Không dám chút nào giảo biện.

Nhưng Yến Lăng Vân không hề nương tay, tiên ảnh chớp mắt đã quất mười mấy lần, lập tức đánh những người trong sân đến da tróc thịt bong, đầy người máu tươi, lăn lộn trên mặt đất xin tha.

Lữ Sóc chịu khí thế bức bách, rốt cuộc đứng lên, dựng kết giới ngăn cản, giận dữ hét: “Yến Lăng Vân! Ngươi thấy rõ ràng! Ngươi dám đánh ta!”

Tiên ảnh màu trắng như mưa to trút xuống, kiếm ý ngút trời, ngay cả những đệ tử chấp pháp cùng Yến Lăng Vân đến cũng e ngại.

Bọn họ chính là đám người Mạc Dạng nhìn thấy đi theo sau Yến Lăng Vân vào ngày đầu tiên cậu đến Lưu Tình Kiếm Phái, khí thế hơn xa đệ tử nội môn bình thường có thể sánh được.

Bọn họ chính là những đệ tử tinh anh được các trưởng lão đỉnh núi thu làm đệ tử quan môn, về sau cũng sẽ là trưởng lão tọa trấn môn phái, chỉ nghe thủ tịch điều khiển.

Yến Lăng Vân đánh đủ rồi, mới thấp giọng nói: “Hỗn trướng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play