Một tiếng sấm ầm vang, chiếu sáng một phần khu rừng tối tăm.
Lê Ly bảo vệ phàm nhân vừa nhặt được ở sau lưng, nắm cây gậy gỗ cháy đen cẩn thận giằng co với hai nam một nữ bên kia.
Sở dĩ nói bọn họ kỳ lạ, ngoài ngôn ngữ vừa rồi căn bản không thể hiểu được, còn có diện mạo hoàn toàn khác biệt với người Tu Chân Giới của hai người này.
Tóc của ba người này lần lượt là đỏ, vàng, xanh lá, trông đặc biệt bắt mắt trong khu rừng tối tăm.
“Cũng là phàm nhân.” Sau khi xác nhận không phải ma tu, Lê Ly thu gậy gỗ lại.
Nàng hạ giọng khẽ hỏi: “Đại sư huynh, bọn họ nói phương ngữ ở đâu vậy?”
Mọi người đều biết toàn bộ Tu Chân Giới, bao gồm cả ma tu đều nói cùng một loại ngôn ngữ, nhưng Lê Ly biết mình không có nhiều kiến thức, nên khiêm tốn thỉnh giáo Đại sư huynh kiến thức rộng rãi.
“…”
Thế mà không biết từ lúc nào Đại sư huynh đã kiệt sức hôn mê.
Thế nhưng người tóc xanh đối diện bỗng nhiên kích động chỉ vào phía sau Lê Ly, cao giọng kêu lên: “Slime!”
Slime lại có ý gì?
Lê Ly không chắc chắn “Slime” là đang gọi Đại sư huynh nhà mình hay là phàm nhân vừa được cứu.
Có điều, ngay khoảnh khắc sau đó nàng liền nhạy bén nhận ra, sau khi người tóc xanh hô lên từ “Slime”, sát ý của ba người đối diện chợt dâng lên.
Sát khí hướng về phía đám quái vật phía sau Lê Ly, xem ra Slime là tên của bọn chúng.
Tuy thoạt nhìn đám Slime này không hề có lực sát thương, nhưng đó là vì thân thể hai người Lê Ly kiên cường dẻo dai hơn phàm nhân nên không bị cắn.
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng bọn chúng vừa rồi nhẹ nhàng cắn nuốt thi thể, liền biết đối với bọn chúng thịt người thường là món ăn tầm thường nhất!
Lê Ly nắm chặt gậy gỗ, xắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu.
Không có kiếm tu nào có thể bỏ mặc phàm nhân, dù sao Slime không giết được nàng, chỉ cần không chết thì đó chính là thắng.
Thế nhưng không đợi Lê Ly ra tay, người bên kia hô lên một câu, rồi sau đó gã tóc đỏ vạm vỡ ăn ý khiêng phàm nhân mà nàng vừa cứu lên, cất bước bỏ chạy!
Lê Ly: “…”
Người phụ nữ tóc vàng dừng lại phía sau, từ trong túi bên hông ném ra hai khối thịt lớn. Ngay khoảnh khắc đám Slime lao về phía thịt khô, nàng ấy liền túm lấy tay phải Lê Ly rồi chạy.
“Đi theo ta!”
Cơn mưa lớn chợt trở nên dữ dội khiến người ta khó bước từng bước, khu rừng vốn còn ánh sáng lờ mờ gần như bị màn đêm bao phủ trong nháy mắt. Trong bóng đêm phương xa không có tiếng tiên hạc thanh thoát, cũng không có tiếng linh điểu hót vang, chỉ có vài tiếng gào thét trầm thấp không rõ thỉnh thoảng bị gió mang đến.
Đoàn người thở hổn hển, chật vật trú ẩn trong một hang núi có thể che mưa, đây là nơi trú ẩn tạm thời mà bọn họ phát hiện hai ngày trước. Ngọn lửa trại đốt lên khi sáng sớm rời đi vẫn còn sót lại.
“May mà trận mưa lớn này khiến hành động của Slime bị cản trở, nếu không thì phiền toái lớn rồi.” Goss tóc đỏ đặt người đệ đệ đang thoi thóp xuống đất, kiểm tra hơi thở của người kia.
“Hắc Thạch còn sống.”
Goss đang căng cứng chợt thả lỏng, cũng chính lúc này hắn ta mới chú ý tới đồng bạn thế mà lại mang theo cả cô bé kỳ lạ kia đến.
“Hailey, sao ngươi lại mang nàng ta đến đây!”
Nhờ ánh lửa trại, ba người cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bộ dạng cô bé kia.
Đó là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc đen nhánh bị nước mưa và máu loãng làm ướt sũng, chiếc váy dài trên người rách nát đến mức gần như thành vải vụn. Lão râu bạc trên lưng nàng lại càng không biết sống chết, trông tình trạng còn tệ hơn cả Hắc Thạch.
Tuy là như thế, đôi mắt đen nhánh kia vẫn không có chút hoảng sợ hay hoảng loạn nào mà một tiểu cô nương ở tuổi này nên có, trái lại tĩnh mịch và trầm tĩnh như một lão nhân trong thôn, không thấy chút cảm xúc dao động nào.
Nàng cứ thế nắm cây gậy gỗ cháy đen đứng không xa không gần, điều này khiến Goss cảm thấy kỳ lạ. Nàng không giống như là chạy trốn cùng bọn họ, mà thần thái và hành động kia càng giống như một trưởng bối đang bảo hộ người qua đường này...
Người phụ nữ tóc vàng tên Hailey cúi người kiểm tra xong thương thế của Hắc Thạch rồi nhắc nhở đồng bạn: “Đừng quên, vừa rồi là nàng ta che chở đệ đệ ngươi giữa đám Slime, nếu không có nàng ta, Hắc bây giờ Thạch có thể đã chết rồi!”
Goss thu lại ánh mắt đánh giá cô bé tóc đen kia, cau mày thấp giọng cảnh cáo: “Hailey, tóc đen mắt đen trong truyền thuyết là chủng tộc bị thần Quang Minh vứt bỏ, đừng nói chuyện với nàng ta, nếu không sẽ bị nguyền rủa.”