“Mùng sáu tháng sáu, đại hung, nên đánh lén…”

Trời âm u ép xuống cực thấp, mây đen giăng kín treo trên đỉnh rừng rậm, khiến những chiếc lá non xanh thẫm giữa hè cũng hóa thành màu đen. Chợt một trận gió mang theo mùi bùn tanh thổi qua, mưa núi nguy hiểm sắp đến.

Lê Ly tựa lưng vào đại thụ, nửa nằm giữa cỏ hoang, một con nhện lớn bằng bàn tay bị gió thổi đến treo lơ lửng trước mắt nàng, lung lay nửa ngày.

Nàng vốn định phất con nhện ra, nhưng bàn tay phải vốn quen cầm kiếm lại phảng phất bị kiếm chặt đứt, từ bả vai đến đầu ngón tay đều không có chút cảm giác nào.

“Chậc.”

Lại quên mất, tay phải đã phế rồi.

Con nhện kia không bò lên mặt Lê Ly, mà theo đó đậu trên bậc đá xanh ngay phía trước.

Đây từng là một cảnh trí lớn trước sơn môn Thiên Kiếm Tông, nghe nói trên đó khắc vô số tâm đắc lĩnh ngộ sâu sắc nhất của kiếm tu, phàm là khách đến thăm đều sẽ cố ý dành ra hai ngày để tham khảo.

Có điều, vì các kiếm tu không có việc gì liền thích luận bàn với người khác, nên nếu không có đại sự thì cũng không có đạo hữu nào dám đến thăm, cơ hội để tham khảo những tâm đắc lĩnh ngộ này lại càng ít.

Hiện tại những thềm đá này sớm đã chia năm xẻ bảy, vết kiếm trên đó vẫn còn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra một vài chữ khắc mờ nhạt…

“Y tu bên cạnh thật là quá thiện lương, bọn họ rõ ràng có thể đoạt hai mươi linh thạch, thế mà vẫn cho ta một viên đan cầm máu.”

“Ta nguyện ý dùng sư huynh ta trăm năm góa bụa đổi một khối hàn tinh thiết, cầu xin!”

“Không cần thầy trò luyến không cần thầy trò luyến không cần thầy trò luyến!”

Quả nhiên đều là những cảm tưởng sâu sắc nhất của các kiếm tu, quá chân tình thật cảm.

Lê Ly kéo kéo khóe miệng khẽ cười không tiếng động, nàng nắm chặt cục đá sắc nhọn trong tay trái, tiếp tục khắc xong bốn chữ cuối cùng trên phiến đá xanh…

“Không nên phi thăng.”

“Mùng sáu tháng sáu, đại hung, nên đánh lén, không nên phi thăng”

Hàng chữ này xiêu vẹo lộn xộn, thực sự không ra gì, không có chút khí chất tiên phong đạo cốt nào.

Có thể thấy được khi khắc hàng chữ này, Lê Ly không hề dùng bất kỳ kỹ xảo nào, tất cả đều chứa đầy huyết lệ cùng cảm xúc giáo huấn, cũng tuyệt đối là điều nàng lĩnh ngộ sâu sắc nhất. Rốt cuộc nếu muốn nói hiện tại Tu Chân Giới ai có tư cách đàm luận kinh nghiệm phi thăng, thì trừ Lê Ly ra không còn ai khác.

Trưởng lão Thiên Kiếm Tông, kiếm tu đệ nhất thiên hạ, người đầu tiên phi thăng trong vòng trăm tuổi... đáng tiếc hiện tại còn phải thêm một danh hiệu nữa…

Người đầu tiên phi thăng thất bại ở Tu Chân giới.

Chính Ma lưỡng đạo đại chiến giằng co trăm năm, thân là trưởng lão Thiên Kiếm Tông, Lê Ly vừa xuất quan liền chém vô số ma tu, lại còn trong trận chiến này ngộ đạo đột phá, chỉ cần vượt qua lôi kiếp là có thể phi thăng lên Thượng giới.

Đáng tiếc Lê Ly cũng không muốn phi thăng, bởi vì tông môn hiện giờ đang gặp tai họa.

Đệ tử Thiên Kiếm Tông tất cả đều là kiếm tu chân chính không sợ sinh tử, bọn họ trong đại chiến Chính Ma có thể nói là thảm thiết, phàm là người có thể cầm được kiếm, hoặc là chết trận hoặc là trọng thương, cũng bởi vậy trở thành tông môn bị ma tu hận nhất.

Vì vậy Lê Ly dốc sức áp chế tu vi, nàng cân nhắc có thể kéo dài được mấy năm thì cứ kéo, tổng phải đợi thương thế của đồng môn tốt hơn chút rồi mới phi thăng rời đi, tránh cho sau khi mình rời đi lại khiến bọn họ bị tàn đảng ma tu ức hiếp.

Thế mà ai cũng không ngờ ma tu lại đánh lén nhanh đến vậy, đại chiến qua đi, Ma Hoàng vốn nên bại lui về Ma Uyên thế mà lại mang theo tàn quân, dốc toàn lực tấn công Thiên Kiếm Tông!

Đêm đó, Lục trưởng lão Thiên Kiếm Tông Lê Ly đón nhận mấy trăm ma tu, tử chiến với chúng trước sơn môn.

Khi nàng phóng xuất toàn bộ tu vi, đạo thiên lôi đáng sợ chưa từng thấy trước đây giáng xuống, thế mà không giống như sách cổ ghi lại chỉ đánh Lê Ly, mà là bao phủ toàn bộ Thiên Kiếm Tông mà đến!

Phảng phất người độ kiếp không phải Lê Ly, mà là toàn bộ Thiên Kiếm Tông.

Trong kim quang thiên lôi chói mắt, Lê Ly hao hết toàn bộ tu vi, biến kiếm của mình thành kiếm trận, bảo vệ các đệ tử Thiên Kiếm Tông vẫn còn bế quan trong kiếm huyệt ở chủ phong.

Khi mở mắt ra lần nữa, Thiên Kiếm Tông chỉ còn lại một mảnh phế tích.

Lê Ly nằm nửa tỉnh nửa mê trước sơn môn ba ngày, trong lúc không có ma tu nào đến bổ đao, cũng không có tu sĩ tông môn khác đến cứu viện, duy chỉ có con nhện này xuất hiện.

Mà giờ phút này, con nhện kia bắt đầu bò dọc theo những vết nứt đầy đất vào trong sơn môn.

Thế nhưng ngay khi nó sắp vượt qua ranh giới sơn môn, sắp bò lên chủ phong đã thành phế tích, tám chiếc móng vuốt vốn đang chậm rãi di chuyển bỗng chốc thu lại, rồi sau đó cuống quýt vừa lăn vừa bò phóng ra ngoài sơn môn!

Lê Ly nhấc chân nhường đường cho con nhện đang chạy trốn, nhìn xa về phía chủ phong Thiên Kiếm Tông.

Ngày xưa trên chủ phong Thiên Kiếm Tông từng có hơn trăm cái kiếm lư, khắp nơi đều có thể thấy kiếm quang bắt mắt tung hoành, mà hiện giờ chỉ còn lại một tòa cô phong bị đánh đến cháy đen, e rằng ngay cả chim cũng không muốn đậu lại nghỉ chân.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy ngọn núi này còn đó, lòng Lê Ly lại yên ổn không ít. Bởi vì nàng vẫn có thể cảm ứng được kiếm trận mình để lại, điều này đại biểu cho hơn trăm đệ tử Thiên Kiếm Tông đều vẫn còn sống.

Đây chính là kiếm trận được cường giả nửa bước phi thăng dùng suốt đời tu vi khởi động, sát phạt chi khí ẩn chứa trong đó đối với các sinh linh khác mà nói có thể sánh với hồng thủy mãnh thú, ngay cả Lê Ly hiện giờ cũng không thể tới gần.

Lúc trước nàng nghe Chưởng môn Đại sư huynh nhắc qua, vì đồng môn trọng thương bế quan quá nhiều, nên hắn ta cố ý phái ra “kiếm tu đáng tin cậy nhất toàn tông môn” tuần tra bên ngoài Thiên Kiếm Tông, cũng không biết vị đệ tử này có phải đã bị ma tu hãm hại hay không.

Nếu không có ai đến, Lê Ly chỉ có thể chủ động đi ra ngoài tìm người.

Các kiếm tu Thiên Kiếm Tông tuy nghèo khó nhưng hiếu chiến, nhưng không có y tu nào sẽ từ chối thỉnh cầu của kiếm tu, rốt cuộc linh thạch của kiếm tu có một nửa đều chảy vào túi y tu.

Lê Ly chống một cây gỗ bị thiên lôi đánh đến đen nhánh, cẩn thận đi dọc theo đường núi ra ngoài.

Nói là đường núi, kỳ thực toàn bộ đều mọc đầy cỏ hoang bụi gai. Thiên Kiếm Tông vốn ẩn mình trong vạn dặm dãy núi, ngày thường các kiếm tu đều ngự kiếm phi hành, hầu như không ai lựa chọn đi bộ, Lê Ly cũng không ngoại lệ.

Lê Ly từ năm bảy tuổi vào Thiên Kiếm Tông, cũng chỉ lần này xuất quan mới rời khỏi chủ phong Thiên Kiếm Tông, kỳ thực đối với mọi thứ bên ngoài sơn môn đều vô cùng xa lạ. Chỉ là nàng lại mơ hồ nhận ra điều không thích hợp, tuy rằng đều là núi hoang rừng rậm, nhưng tổng cảm thấy không giống lắm với vạn dặm dãy núi mà mình thoáng nhìn thấy khi ngự kiếm phi hành lúc trước.

Dọc đường đi Lê Ly không thấy người, chỉ nhìn thấy mấy khối thi thể cụt cháy đen cùng vài món pháp bảo bị chém thành tro vụn vứt bỏ. Nàng dùng gậy gỗ khều một cái, nhận ra đây là thi thể của ma tu đến đánh lén, sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải người nhà mình là tốt rồi.

Nàng ghét bỏ đá văng nửa cái chân đen như than cốc kia, đang chuẩn bị đi tiếp thì trong đám cỏ dại cao nửa người bỗng nhiên phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Gần như là bản năng cơ thể, Lê Ly lập tức thu liễm toàn bộ hơi thở quanh thân đến mức không còn gì, lặng yên không một tiếng động ẩn mình sau thân cây, dùng ánh mắt liếc nhìn động tĩnh xung quanh.

Nàng đã không còn tu vi thông thiên, tùy tiện một ma tu Kim Đan kỳ cũng có thể giết chết nàng dễ dàng.

Ngay sau đó, Lê Ly liền nhìn thấy cái chân cháy đen vừa rồi bị mình đá bay được một đám quái vật nhỏ kỳ lạ nâng lên, nhảy nhót đi qua giữa cỏ hoang.

Đó là một đám sinh vật hình tròn lớn bằng đầu người, nửa trong suốt, không phân biệt được thân mình và đầu, không ngừng nhúc nhích tiến về phía trước. Chúng mềm mại đến mức gió thổi qua là thân thể liền lắc lư hai cái, để lại một ít dấu vết chất lỏng màu xanh lục dính nhớp trong bụi cỏ.

Tựa hồ vì tìm được cái chân gãy này, bọn chúng dọc đường nhảy nhót vui mừng lạ thường, cái chân kia cũng theo đó nảy lên nảy xuống, ẩn hiện trong bụi cỏ thật sự quỷ dị.

“???”

Vậy đây là cái thứ gì?

Lê Ly đứng sau thân cây nhìn cảnh này, nhất thời cảm thấy mơ hồ.

Hơi thở trên người những tiểu quái vật này tuy yếu đến đáng thương, nhưng tuyệt đối không phải dã thú tầm thường.

Đương nhiên cũng không giống linh thú, linh thú ở Tu Chân Giới đều là những loài xinh đẹp như tiên hạc, linh hồ, v.v., con nào con nấy đều có tiên khí. Trông khó coi như vậy sớm đã e rằng bị khai trừ khỏi danh sách linh thú rồi.

Chẳng lẽ đây là ma vật do ma tu bồi dưỡng ra? Bọn chúng thu thập thi thể cụt của ma tu, e rằng đang làm trò gì đó như uế thổ trọng sinh!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Ly trở nên nghiêm nghị, nàng từ xa đi theo những tiểu quái vật này tiến vào sâu trong rừng rậm.

Không đi quá xa, đám tiểu quái vật này đã đến được mục đích.

Ngay sau đó, bọn chúng từ các hướng mang những thi thể cụt đã thu thập được chất đống lại với nhau, bên trong có thi thể ma tu mà Lê Ly quen thuộc, cũng có thi thể dã thú mà nàng chưa từng thấy.

Ngay sau đó, trên thân thể bóng loáng của những tiểu quái vật này thế mà kỳ lạ mọc ra một cái miệng, bắt đầu từng ngụm từng ngụm cắn nuốt những thi thể kia.

Trong mắt bọn chúng, chân gãy của ma tu và đuôi dã thú tựa hồ đều không khác biệt lắm, thậm chí cái trước còn bị ghét bỏ vì bị sét đánh cháy. Lê Ly tận mắt nhìn thấy có hai con quái vật sau khi gặm chân cháy, nhả ra một chút rồi lại phun miếng thịt chân đó ra. Những tiểu quái vật khác cũng rất ghét bỏ, từng con đều đẩy miếng thịt chân cháy đó ra rất xa.

Nhìn dáng vẻ này, đây không phải ma vật của ma tu, ước chừng chỉ là một đám linh thú biến dị trông tương đối khó coi thôi?

“…”

Lê Ly lặng lẽ lùi lại một bước, quyết định vẫn không nên quấy rầy đám tiểu quái vật này ăn cơm.

Ngay khi Lê Ly chuẩn bị xoay người rời đi, một bàn tay trong đống thi thể kia chợt nhúc nhích, ngay sau đó một lão giả toàn thân đẫm máu khó khăn bò ra từ giữa một đống chân gãy.

Ngay sau đó, hắn đã bị đám tiểu quái vật phát hiện động tĩnh vây quanh.

Lão nhân thở hổn hển, ném một con tiểu quái vật đang cố cắn nuốt ngón tay mình ra, giọng nói phù phiếm nhưng vẫn đắc ý: “Huyết nhục linh lực của lão tử còn chưa tan hết, ta xem các ngươi gặm kiểu gì cho nổi!”

Quả nhiên như lời hắn nói, đám tiểu quái vật kia tuy dính chặt trên người hắn, nhưng trước sau vẫn không thể cắn xuống một miếng thịt nào.

Đám tiểu quái vật cũng không vội, là những thợ săn bẩm sinh, bọn chúng tựa hồ cũng biết rõ con người trước mắt này không thể trốn thoát, cũng chẳng thể chống cự được bao lâu nữa…

Mùi máu tươi trên người người này từ ba ngày trước nồng đậm đến giờ đã ảm đạm, không gì không cho thấy sinh mệnh hắn đang trôi đi.

Cắn nuốt con mồi đã chết, thì dễ dàng hơn nhiều.

Đám tiểu quái vật bám vào trên thân thể tàn tạ của lão giả, chất lỏng màu xanh lục sền sệt gần như bao phủ hắn. Nghĩ đến chỉ hai ba ngày nữa, hắn cũng sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn như những khối thi thể kia.

Lão giả cũng không có ý định chờ chết, tuy nói không còn nửa thân mình, tay cũng không nhấc lên được, thế mà vẫn kiên trì không ngừng nhe răng trợn mắt cắn xé lẫn nhau với đám tiểu quái vật.

Chỉ là đám tiểu quái vật kia cũng nhận thấy hắn chưa từ bỏ ý định, những con vừa rồi còn đang gặm thi thể khác đều tụ tập lại, gần như toàn bộ bám vào mặt hắn, trong chốc lát cảm giác ngạt thở liền ập đến.

Đúng lúc này, một cây gậy gỗ cháy đen vươn tới, chuẩn xác đánh bay con vật dính trên mặt hắn.

Hai người toàn thân dính máu bẩn đối mặt nhau, đồng thời mở miêng…

“Chưởng môn Đại sư huynh, ngươi còn chưa chết sao?”

“Lão Lục, ngươi còn sống!”

Tốt lắm, giọng điệu quen thuộc này, tuyệt đối không phải ma tu có thể giả mạo!

Lê Ly trăm triệu không nghĩ tới, Tư Không Tẫn, thân là Chưởng môn Thiên Kiếm Tông, lại xuất hiện ở đây. Rốt cuộc người này bị ma tu làm bị thương không nhẹ, vốn nên nghe lời y tu dặn dò mà bế quan trong kiếm huyệt!

“Vậy vị đệ tử đáng tin cậy nhất Thiên Kiếm Tông mà sư huynh nói, hóa ra lại là chính ngươi?” Lê Ly một chân đá bay quái vật, tiện tay kéo Đại sư huynh ra khỏi đống thi thể.

Chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tư Không Tẫn, ánh mắt nàng tối sầm lại.

Dưới chiếc áo choàng rách nát của lão nhân kia trống rỗng, hai chân bị chặt đứt gọn gàng, bụng lại càng bị đâm xuyên một lỗ lớn, linh mạch đứt gãy. Tu vi Hóa Thần kỳ vốn có thế mà cũng giống nàng, không còn sót lại nửa phần.

“……”

Tư Không Tẫn lại không hề thương cảm chút nào, khuôn mặt già nua nhăn nheo cười thành một cục: “Bọn chúng tuần tra núi ta không yên tâm! Chẳng phải vừa vặn gặp được sáu tên ma tu Hóa Thần kỳ muốn lẻn vào từ sau núi đó sao, một mình ta chém năm tên! Tên cuối cùng kia xông tới muốn đồng quy vu tận với ta, kết quả lại chắn đạo lôi cho ta rồi bị đánh chết, một đổi sáu, lần này ta lời to rồi!”

Lê Ly giúp hắn kéo con quái vật dính trên râu xuống, sửa lại lời hắn nói: “Đó là thiên lôi phi thăng của ta, nên đầu của tên cuối cùng kia phải tính cho ta.”

“Xì! Năm đó sư phụ phi thăng ta đã từng thấy thiên lôi trông như thế nào, cái này của ngươi căn bản không phải thiên lôi đàng hoàng, không chừng chính là thủ đoạn của ma tu!”

“Thế thì cũng tốt, chúng ta hai đổi trăm, không lỗ.”

“Đừng có tranh công, rõ ràng cũng chỉ có ta một đổi...” Râu Đại sư huynh run lên, ngẩng mắt lên mới phát hiện Lê Ly thế mà một chút tu vi cũng đã không còn.

Nụ cười của hắn dần dần cứng lại: “Lão Lục, ngươi... phi thăng thất bại sao?”

“Ừm.”

Lê Ly lại rất thản nhiên chấp nhận sự thật này, thậm chí còn có tâm tình ngược lại an ủi Đại sư huynh nhà mình: “Tu sĩ tầm thường phi thăng thất bại khẳng định đều bị thiên lôi đánh chết, ta không chết, đây là nhặt được một cái mạng trắng, lại còn tiện thể vì Tu Chân Giới trừ bỏ họa lớn ma tu, ta mới là người lời to.”

Đối với Lê Ly, người vẫn luôn du tẩu bên bờ sinh tử mà nói, đứt tay đứt chân coi như vết thương nhẹ, tu vi tận phế thì tu luyện lại từ đầu, chỉ cần người không chết là lời to rồi!

Kiếm tu chính là cực đoan và lạc quan như vậy.

Lê Ly nhanh nhẹn cột Tư Không Tẫn chỉ còn nửa thân vào lưng mình, khó khăn đi về phía trước: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến Dược Vương Sơn tìm y tu, sau đó chúng ta lại bế quan trùng tu chừng một trăm năm, ra ngoài rồi phi thăng thêm lần nữa là được.”

Tư Không Tẫn cười khổ, ghé trên lưng nàng yếu ớt nhắc nhở: “Y tu e rằng cũng sắp bị ma tu tàn sát sạch sẽ rồi, hơn nữa bọn họ vừa ra tay là phải tốn cả vạn linh thạch... Lúc ta tỉnh lại phát hiện giới tử túi và kiếm đều đã hỏng, của ngươi còn không?”

“Không còn, toàn bộ Thiên Kiếm Tông chúng ta đều bị chém thành tro vụn. Nếu không phải năm đó ngươi tặng ta pháp y có khắc pháp trận phòng ngự cao cấp dùng một lần, giờ này ta hẳn là đang chạy trần truồng rồi.”

“Xem ra một vạn khối linh thạch đó không phí hoài.”

Hai người đang trao đổi những gì mình đã trải qua, thì đám tiểu quái vật vừa rồi bị Lê Ly đẩy ra thế mà lại nhảy lên, bám chặt lấy người hai người.

Ngay khi Lê Ly đang đau đầu không thôi, trong chỗ tối của rừng cây bỗng nhiên lại truyền ra một trận động tĩnh, lại là một đàn quái vật mang theo một người toàn thân đẫm máu nhảy tới!

“Là người sống!”

Lê Ly không chút do dự, cõng Đại sư huynh tiến sát lại gần người kia, thuần thục dùng gậy gỗ đẩy ra những tiểu quái vật đang bám trên người hắn. Tuy nói nàng không có tu vi lại thân mang trọng thương, nhưng gậy gỗ nàng vung lên vừa nhanh vừa chuẩn, khiến lũ quái vật nhất thời thế mà không thể tới gần bọn họ.

Tư Không Tẫn rất nhanh nhận ra: “Là một phàm nhân.”

Lê Ly nhíu mày: “Vậy càng phải nhanh chóng đi tìm y tu, phàm nhân quá dễ chết.”

“Hai ta hiện tại tu vi đều không còn, cũng coi như là phàm nhân rất dễ chết.”

Hai người cũng không bàn bạc, đều cam chịu muốn mang theo cả phàm nhân máu me nhầy nhụa này đi cùng.

Có điều, ngay khi Lê Ly chuẩn bị kéo hắn dậy, lại có vài luồng hơi thở tiến lại gần.

Lê Ly tinh thần chấn động: “Đại sư huynh, hình như có đạo hữu tới tiếp viện gấp!”

Thần sắc Tư Không Tẫn cũng dịu lại: “Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, đúng là có hơi muộn...”

Sau vài tiếng sột soạt trong bụi gai, ba người ăn mặc kỳ lạ chạy như bay đến, nhìn chằm chằm Lê Ly như đối mặt đại địch.

Lê Ly còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông tóc đỏ vạm vỡ cầm đầu liền cao giọng kêu gọi …

“Lánh lẩm bẩm bá sất 叴 phả 叺 lặc ngậm kỉ 叾!”

Lê Ly: “???”

Đây là phương ngữ ở đâu vậy?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play