Nghe đến hai chữ “căng tin”, mắt Hạ Ngân sáng rực lên, cô chẳng nghĩ ngợi gì thì đã gọi to:

“Trình Thanh Chi!”

“Có chuyện gì?” Trình Thanh Chi quay đầu lại, hờ hững hỏi.

Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như dòng suối mát, ánh mắt nhìn Hạ Ngân cũng lạnh nhạt bình thản, thoáng có chút xa cách.

【Sao Tiểu Thanh Chi lớn lên lại thành cục băng rồi.】Hạ Ngân lẩm bẩm trong lòng.

Hệ thống đáp: 【Chắc là không nhận ra cô đâu, bao nhiêu năm rồi mà.】

Hồi đó để khiến tảo biển Hạ Ngân ngoan ngoãn làm việc cho mình, cộng với việc hệ thống quá bận, không có thời gian dạy cô các kiến thức sinh hoạt nên hệ thống đã tiện tay ném Hạ Ngân vào bụng mẹ của phản diện Hạ Ngân trong thế giới tiểu thuyết, cho cô xuyên thành thai nhi luôn để sống trọn mười năm đầu đời như một con người.

Có thể nói trong thế giới nhỏ này, từ lúc sinh ra đến mười tuổi, Hạ Ngân đều là linh hồn của tảo biển có ý thức. Dù sao trong truyện gốc chỉ có quá khứ của nam chính và nữ chính được miêu tả kỹ, còn tuổi thơ của nữ phụ và nam phụ thì chỉ lướt qua nên làm vậy cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện.

Trình Thanh Chi, trong nguyên tác là nam phụ ôn nhu chỉ sau nam chính, thuở nhỏ lại là thanh mai trúc mã của phản diện Hạ Ngân. Theo cốt truyện, lúc đầu Trình Thanh Chi vẫn nể tình thanh mai, ngầm giúp Hạ Ngân làm không ít chuyện xấu rồi vì cắn rứt lương tâm mà dằn vặt, đấu tranh giữa việc hại nữ chính và cứu nữ chính, cuối cùng là phải lòng nữ chính và cắt đứt quan hệ với Hạ Ngân.

Hiện giờ cốt truyện còn chưa bắt đầu, Trình Thanh Chi vẫn chưa yêu nữ chính nên theo lý thì cậu vẫn là bạn tốt của Hạ Ngân.

Thế là Hạ Ngân tự tin nói:

“Trình Thanh Chi, là tôi - Hạ Ngân đây, cậu nhìn tóc xanh của tôi quen không?”

Trình Thanh Chi hơi cau mày, như đang suy nghĩ.

“Cậu giúp tôi nói với đàn chị một tiếng đi, nói là màu tóc này của tôi là tự nhiên thật mà.” Hạ Ngân kéo tay áo cậu như hồi bé, chớp mắt ngước nhìn, “Hồi bé lúc chơi đồ hàng với cậu, tóc tôi đã màu xanh rồi, cậu không nhớ à?”

“…” Trình Thanh Chi quay mặt đi, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng lạnh nhạt, “Không nhớ.”

Nói xong, cậu còn hất tay Hạ Ngân ra rồi không chút do dự mà bước thẳng vào trường.

Rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ.

Trong con mắt đã có sẵn định kiến của đàn chị, cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì cảnh tiểu thư nhà giàu ngang ngược đang trêu ghẹo một thiếu niên lương thiện, lại còn động tay động chân, khiến thiếu niên không chịu nổi mà phẫn nộ bỏ đi.

Mà thiếu niên đẹp trai lại sạch sẽ như Trình Thanh Chi luôn dễ khiến người ta có cảm tình, huống hồ còn là học thần xếp hạng nhất trong kỳ thi đầu vào nưac.

Đàn chị không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở:

“Em Hạ, em nên đi nhuộm lại tóc đi, đừng quấy rầy các bạn khác, đứng ở cổng trường như vậy không hay đâu.”

“Em,” Hạ Ngân chỉ vào mình, rồi chỉ vào bóng lưng của Trình Thanh Chi, “quấy rầy cậu ấy á?”

Đàn chị hội gật đầu, chính nghĩa đầy mình nói:

“Em không thể vì mình xinh mà đi bắt chuyện lung tung được, không phải cậu con trai nào cũng dễ dãi đâu.”

“Nói thật cũng không ai tin, phiền chết đi được.”

Ấn tượng của Hạ Ngân về Trình Thanh Chi vẫn dừng ở thời hai người còn thân thiết lúc mười tuổi. Giờ thì thanh mai trúc mã giả vờ không quen cô, đàn chị còn oan uổng cô khiến Hạ Ngân rất tức giận.

Mà cô thì xưa nay có tức giận là không nén lại. Dù tảo biển không phải loại thực vật thông minh, nhưng cũng chẳng phải dễ bắt nạt!

Hạ Ngân chỉ vào bóng lưng của Trình Thanh Chi rồi giận dữ nói:

“Chỉ là giúp tôi xác nhận cái tóc thôi mà, còn giả vờ không quen biết nữa, Trình Thanh Chi, tôi giận rồi đó! Tôi muốn ly hôn với cậu!”

Bao năm rồi mới lại nghe thấy giọng điệu quen thuộc này… bước chân của Trình Thanh Chi chợt khựng lại.

“Hồi nhỏ chúng ta còn làm vợ chồng lúc chơi đồ hàng nữa, lớn rồi lại…”

Một bàn tay dài và thon bịt miệng Hạ Ngân lại, ngăn cô nói tiếp, “Nói bậy!”

Hạ Ngân gỡ tay Trình Thanh Chi đang che miệng mình mãi mà vẫn không ra, cô quay đầu phát ra tiếng "ư ư ư" đầy phẫn nộ.

“Đàn chị, cho cậu ấy vào trường đi.” Mặt Trình Thanh Chi không biểu cảm, vẫn là kiểu cao lãnh như hoa trên núi, đấy là nếu bỏ qua hành vi khá giống... bắt cóc của cậu bây giờ.

Đàn chị: …

Mình nhận nhầm người rồi? Rốt cuộc ai mới là lưu manh, ai mới là người ngoan hiền vậy?

“Cậu đừng nói gì cả, để tôi giúp cậu vào trường.” Trình Thanh Chi cúi người nói nhỏ, chỉ để hai người nghe thấy.

Khi cậu tiến lại gần, mùi hương hoa lan thanh nhã trên cổ áo khiến Hạ Ngân cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc với cậu.

Cô muốn hỏi Trình Thanh Chi rằng, cô rời thế giới nhỏ sáu năm rồi mà cậu vẫn chưa đổi loại nước xả vải à? Không đủ tiền tiêu vặt sao? Không sao, giờ cô có thẻ tiêu vặt rồi, cô bao cậu!

Nhưng nghĩ đến việc Trình Thanh Chi vừa dặn mình không được nói chuyện, Hạ Ngân đành ngoan ngoãn ngậm miệng, gật gật đầu với cậu, ý bảo mình sẽ không nói.

Quan trọng là phải vào được trường để đi theo cốt truyện đã.

Trình Thanh Chi nhìn dáng vẻ thân thiết không phòng bị của cô thì cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cậu buông tay, nói với đàn chị:

“Chị có thể trừ điểm học phần, cho cậu ấy vào trường đi, cậu ấy không có ý kiến gì cả.”

“Cái này…” Đàn chị hơi lưỡng lự, “Cũng không nghiêm trọng tới mức phải trừ điểm.”

Bình thường chỉ có đánh nhau hay vi phạm nghiêm trọng mới bị trừ điểm, nhuộm tóc thì… chưa đến mức ấy.

Học viện Thánh Luis khác với các trường khác, vẫn luôn dùng chế độ học phần.

Trong đó, học phần do thành tích học tập quyết định, do đội ngũ giáo viên phụ trách, gọi là học phần bình thường.

Còn một loại học phần khác không liên quan đến học tập gọi là học phần thực tiễn, do các bộ phận trong hội học sinh phụ trách, bao gồm nhưng không giới hạn ở hoạt động câu lạc bộ, biểu hiện trong huấn luyện quân sự, thực tập ngoài trường, v.v.

Có thể nói ở Học viện Thánh Luis, hội học sinh chỉ đứng sau hội đồng quản trị, những ai có thể vào hội học sinh đều là rồng phượng trong loài người, tương lai sẽ là người nắm quyền lực.

Đây cũng chính là lý do tại sao hiệu trưởng mới lại sắp xếp học sinh đặc cách vào hội học sinh, đó là để ngăn việc quyền lực bị phân hóa quá rõ ràng theo tầng lớp.

Đàn chị nhất thời có chút cảm khái, nếu là trước kia, cô chỉ có thể bị người ta cộng hoặc trừ điểm cho, nào có cơ hội được quyết định điểm số của đại tiểu thư nhà họ Hạ.

Đúng là học sinh lớp 10 vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu được giá trị của học phần ở Học viện Thánh Luis.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play