Khi trời tối, Trần Ngưỡng và mọi người vẫn không thấy Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh trở về, không thấy người sống, không thấy xác chết. Trên đảo cũng không có bất kỳ dấu hiệu lạ nào. Người dân trên đảo dường như không hề hay biết chuyện có hai du khách mất tích.

Tình hình ở nhà thím Lưu cũng không có gì mới.

Trương Duyên và Lâm Nguyệt không hề hỏi về việc Trần Ngưỡng nôn mửa buổi trưa. Có lẽ Triệu Nguyên vẫn chưa nói cho họ biết. Trần Ngưỡng không rõ ý định của Triệu Nguyên là gì, nhưng cậu ta không dám lại gần Trần Ngưỡng, khi nói chuyện luôn giữ khoảng cách rất xa.

Lâm Nguyệt nhìn màn hình điện thoại hiện đúng bảy giờ. Bà Thích Bà Bà đức cao vọng trọng đã thông báo mở hội từ sớm. Tất cả người dân trên đảo đều tập trung ra sau núi. Trương Duyên đã đi cùng thím Lưu.

Người lớn, không phân biệt nam nữ, đều phải đi. Những người ở lại trong nhà là người già đi lại bất tiện, hoặc là trẻ con.

Lâm Nguyệt và Triệu Nguyên chia nhau đi hai hướng, nhân cơ hội này kiểm tra từng nhà.

Trần Ngưỡng cũng có nhiệm vụ quan trọng. Thím Lưu đã đi họp, đứa con út của bà ở nhà một mình. Anh phải đi xem đứa bé đó liệu có xảy ra chuyện gì trong đêm nay không. Trần Ngưỡng cảm thấy rất sợ, may mắn là có người đi cùng anh.

"Bây giờ bắt đầu hành động luôn sao?" Trần Ngưỡng đứng dưới mái hiên, "Cuộc họp này không biết kéo dài bao lâu. Trương Duyên đi cùng thím Lưu, e rằng không kịp báo lại cho chúng ta. Chúng ta phải tự mình để ý một chút."

Thiếu niên móc từ trong túi ra một cục đá, giơ tay ném mạnh một cái. **Rầm**, cục đá đập trúng cửa sổ nhà bà cụ Lý. Âm thanh trong trẻo vang lên trong đêm đen tĩnh mịch, được khuếch đại lên mấy lần, rõ ràng và vang dội.

Trần Ngưỡng kinh hãi, mắt mở to nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, không nói nên lời.

Trong phòng bà cụ Lý không có động tĩnh gì, bà ngủ say như chết.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thiếu niên dùng cây nạng trong tay đập nhẹ vào đùi Trần Ngưỡng một cái.

Trần Ngưỡng không thấy đau chân, trái lại tinh thần chịu đả kích không nhỏ. Anh run rẩy đi trước, rón rén đi vào nhà thím Lưu.

Trần Ngưỡng đi cẩn thận nửa ngày, nghe thấy tiếng cọc cọc cọc vang lên phía sau do thiếu niên mỗi khi bước đi gây ra, hơi đen mặt nghĩ, mình cẩn thận từng li từng tí có tác dụng gì.

"Cậu ở đây đợi, trước tiên để tôi...." Trần Ngưỡng chưa nói hết câu, liền có một cục đá bay qua trước mắt anh, rất chuẩn xác bắn trúng cửa sổ phòng của đứa con út nhà thím Lưu.

"..."

Sau khi tiếng vang lặng đi, trong sân nhà thím Lưu không có bất kỳ động tĩnh nào cho thấy đứa bé có ở trong phòng.

Trần Ngưỡng nín thở, thân thể hơi dịch lại gần thiếu niên, lo lắng hỏi:

"Giờ thế nào?"

Thân hình cao lớn của thiếu niên đều dựa hẳn lên cây nạng, đang cúi đầu suy tư.

Trần Ngưỡng căng thẳng như lâm trận, mắt không ngừng quét xung quanh: "Nếu phân hóa học trong nhà đã bị nó ăn sạch, vậy có phải nó sẽ sang nhà người khác trộm ăn không?"

Thiếu niên đột nhiên nói: "Về thôi."

Chân Trần Ngưỡng như nhũn ra, chẳng hỏi gì thêm, xoay người cùng thiếu niên trở về nhà Lý Đại Phú.

Ban ngày Trần Ngưỡng đã kiểm tra toàn bộ căn nhà của Lý Đại Phú, anh biết rất rõ phân hóa học được đặt ở đâu, bước chân nhanh chóng đi thẳng đến mục tiêu.

Căn phòng nhỏ ở phía tây là phòng chứa đồ tạp nhặt, cạnh nhà bếp. Cánh cửa hồi sáng đã đóng bây giờ đã mở ra, đập vào mắt là mấy cái bao chứa phân hóa học trống không, nằm xẹp lép trên đất, chỉ có cái bao nằm trong cùng còn dựng đứng.

Trần Ngưỡng cứng người đứng ở cửa, không dám đi vào.

Thiếu niên thấy vậy không nói gì, tự mình bước vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, đi thẳng vào trong. Trần Ngưỡng sợ đứng một mình ở đây, phía sau lưng tự nhiên có vật gì đó chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Anh cắn chặt răng bước theo sau thiếu niên cùng đi vào.

Lúc Lý Đại Phú ra khỏi nhà đã tắt đèn dầu. Bây giờ trong phòng còn tối hơn bên ngoài.

Ánh trăng từ bên ngoài hơi chiếu vào. Trần Ngưỡng đang dán sau lưng thiếu niên đi thẳng đến cái bao ở tận trong cùng kia. Anh nhìn thấy thiếu niên dùng cây nạng vén miệng bao lên.

Đứa con nhỏ của thím Lưu đang cuộn tròn ở bên trong!

Không nhúc nhích!

Trần Ngưỡng hít vào một ngụm khí lạnh, có cái gì đó vọt thẳng lên cổ họng. Anh cố nén để không nôn ra ngoài. Nhớ đến đứa bé kia, cả người liền lạnh ngắt, không chút nghĩ ngợi liền muốn vọt ra ngoài.

Một cánh tay rất chuẩn xác giữ chặt lấy cánh tay anh. Tiếp đó lại nghe được một câu nói làm anh muốn nghẹt thở.

"Đổ nó ra," thiếu niên nói.

Trần Ngưỡng giãy dụa lắc đầu, người đã chết, quỷ chắc chắn vẫn còn ở đây. Tâm lý của anh đã sắp không chịu nổi nữa, sắp vỡ vụn luôn rồi.

Thiếu niên hai chân đạp đất, nhưng sự cân bằng của cơ thể đều dựa hẳn vào cây nạng chống đỡ. Dù vậy, lực đạo vẫn lớn đến nỗi Trần Ngưỡng không có cách nào tránh thoát. Thân thể cao to bị ẩn trong bóng tối, chỉ có một con mắt cùng một bên khuôn mặt mơ hồ lộ ra đường nét góc cạnh, vào thời điểm này không thể tả được vẻ đẹp gì, mà chỉ có thể dọa người ta tê cả da đầu.

"Nhanh lên," thiếu niên đẩy nhẹ Trần Ngưỡng một cái, tiếng nói trầm thấp, "Đổ ra, tôi muốn xem thi thể."

Mồ hôi lạnh từ cái trán nhỏ của Trần Ngưỡng chảy xuống. Anh bị thiếu niên dọa cho mặt mũi trắng bệch, cả người lảo đảo đi đến một đầu khác của cái bao, khẩn trương nhắm mắt lại cúi eo xuống, run rẩy kéo lấy hai bên, dùng sức lung tung trút xuống.

**Bịch**

Thi thể bị đổ xuống.

Thân thể vẫn duy trì trạng thái cuộn tròn giống như khi ở trong bao.

Trần Ngưỡng vẫn luôn cảm thấy thiếu niên không phải người bình thường. Chuyện đêm nay càng thêm khẳng định suy đoán của anh là đúng, cậu ta là một người điên!

Thiếu niên không tiện ngồi xổm xuống, liền đứng cố định tại chỗ, bắt Trần Ngưỡng ôm thi thể lên. Còn mình thì móc ra chiếc điện thoại trước nay chưa từng dùng tới, mở chế độ đèn pin, khom lưng dí sát vào.

Gần như mặt đối mặt với thi thể.

Trần Ngưỡng nôn khan nói: "Mùi phân hóa học nồng như thế, cậu còn dám đến gần." Hoàn toàn không chú ý tới thiếu niên bỗng nhiên liếc nhìn anh một cái, ánh mắt hàm chứa nhiều ý tứ.

"Xong chưa?" Môi Trần Ngưỡng tái nhợt. Thi thể trên tay anh đã lạnh băng cứng ngắc. Nhiệt độ lạnh buốt kia theo đầu ngón tay chạy dọc lên thân thể, thấm vào da thịt, làm máu trong huyết quản đều như đang đông lại. Anh hoàn toàn không dám mở mắt, đầu cũng không ngẩng lên, rất sợ sẽ nhìn thấy đứa nhỏ đã biến thành quỷ mở miệng cười với anh. Bản năng não bộ của con người rất rộng, không có cách nào khống chế được sức tưởng tượng.

Không lâu sau, thiếu niên mới trả lời: "Đi thôi."

Trần Ngưỡng đang muốn đặt thi thể xuống, lại nghe thiếu niên nói: "Chờ đã."

"Quỷ, quỷ đến rồi sao?" Trần Ngưỡng đã muốn hôn mê tới nơi, thân thể run rẩy kịch liệt, thi thể trong tay cũng lay động theo.

Thiếu niên thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích."

Trần Ngưỡng vô thức làm theo.

Thiếu niên lần thứ hai kề sát vào thi thể, giơ bàn tay qua, dùng ngón tay cái và ngón trỏ chụm lại, vân vê thứ gì đó trên mắt đứa bé. Dường như vật đó rất nhỏ, vân vê một hồi thiếu niên vẫn chưa tìm được.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ho khan. Bà cụ Lý đã tỉnh rồi, sột soạt sột soạt hình như muốn xuống giường.

Trần Ngưỡng nhớ tới bên trong nhà xí có cái bô nhỏ, mí mắt giật mấy cái. Lúc Lý Đại Phú đem bô đi đổ, đã quên mất không đem cái bô để trở về phòng cho bà cụ Lý. Nếu bà ấy muốn đi tiểu, tất nhiên sẽ không thể ở trong phòng, chỉ có thể ra khỏi phòng đến nhà xí giải quyết.

Để phòng ngừa, Trần Ngưỡng đưa đứa bé cho thiếu niên, còn anh thì cấp tốc đóng cửa phòng chứa đồ tạp nhặt lại.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra. Trên tay bà cụ Lý xách đèn dầu, một bên ho khù khụ, một bên đi về phía nhà xí.

Nhà xí ở phía sau cùng, bà cụ Lý nhất định phải đi ngang qua phòng chứa đồ tạp nhặt. Lúc này bên trong phòng tối đen, chỉ cần đèn dầu hỏa hơi chiếu vào, sẽ rất dễ dàng nhìn thấy hai người sống cùng một thi thể.

Trần Ngưỡng nghe thấy bên ngoài bà cụ Lý "ủa" một tiếng, lưng anh cứng ngắc, không dám thở mạnh.

"Cửa sau tại sao lại mở vậy cà?" Bà cụ Lý hỏi liên tiếp, trong giọng nói già nua mơ hồ mang theo mấy phần hoảng loạn, "Đại phú? Đại phú?! Đại phú!" kêu liền mấy tiếng chói tai.

Sau đó lại tự hỏi tự trả lời: "Đại phú đã đi họp rồi. Thích tỷ muốn mở hội, phải đi lãnh phân hóa học."

"Phân hóa học, phân hóa học à...."

Bà lão ho lên khù khụ, miệng lẩm bẩm ba từ kia, nghe có chút rợn người.

---

Đêm nay không khí trên đảo sôi sục.

Đứa con út của thím Lưu chết rồi, còn chết ngay trong nhà Lý Đại Phú bên cạnh. Hai cánh tay song song đều nắm chặt phân hóa học. Phương thức tử vong kỳ lạ như vậy làm cho người dân trên đảo không có cách nào bình tĩnh được.

Mấy người Trần Ngưỡng cuối cùng cũng gặp được Thích Bà Bà, người sống thọ nhất trên đảo. Bà mặc một chiếc áo dài màu đen, da thịt lộ ra ngoài đều đã khô cằn. Một mái tóc trắng được cố định bằng một chiếc lược. Hành động cử chỉ đoan trang, rất rõ ràng từ dáng dấp của bà, có thể đoán được lúc còn trẻ bà là một tiểu thư khuê các, danh môn vọng tộc, không hề có chút âm u quỷ dị nào.

Lão bà bà không phải quỷ bà bà, nhưng đối với Trần Ngưỡng mà nói, trong đội ngũ bọn họ biến mất hai người, trên đảo lại vừa mới chết một đứa trẻ 9 tuổi, làm cho anh đặc biệt không ổn.

Trên đảo có một ông lão biết xem bệnh, được Thích bà bà gọi tới, kiểm tra thi thể cho con thím Lưu. Cách kiểm tra rất đặc biệt, nào là vạch mí mắt, vạch miệng, nắm xương cốt nhào nặn, vỗ ngực đánh lưng, thử châm độc. Sau một trận kiểm tra, ông lão nói không trúng độc cũng không phát hiện dị thường gì, nguyên nhân chỉ có một: do trúng tà.

Thuyết pháp trúng tà này dường như không phải lần đầu tiên có. Người dân trên đảo rất dễ dàng tiếp nhận. Trời tối om như vậy nhưng toàn bộ người dân trên đảo đều tập trung lại, thành kính chắp tay lạy sơn thần sau đó lại kéo ra bờ biển lạy thủy thần, cuối cùng an ủi thím Lưu vài câu, khuyên bà nghĩ thoáng một chút, đừng quá đau buồn, đứa con tuy đã mất, nhưng cuộc sống vẫn còn dài.

Thím Lưu vẫn ôm chặt đứa con nhỏ khóc không ra hơi, làm sao nghe lọt tai. Bà khóc lớn đến ngất đi.

---

Việc tang lễ trên đảo vẫn luôn tuân theo phong tục truyền đời. Người bị trúng tà, thi thể không được để trong nhà, phải đặt ở trong núi, để vào quan tài, ngày thứ hai mới đem đi chôn cất.

Khuya khoắt, quan tài bị đẩy ra, xung quanh xuất hiện mấy cái đầu.

Trong quan tài, đứa bé trai nằm ngang, hai tay đặt ở phía trên bụng, trên người mặc quần áo mới được mẹ mình thay cho, trên chân cũng mang một đôi giày mới, vải nhung, màu đỏ thẫm.

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm đôi giày đỏ kia, anh có ảo giác từ mắt cá chân mình đang có một luồng khí âm hàn vọt thẳng lên đầu: "Sẽ không biến thành ác quỷ áo đỏ chứ?"

Triệu Nguyên run lên, hai hàm răng đánh vào nhau: "Anh ơi, anh có thể đừng động một chút là nhắc tới quỷ không? Nhắc nhiều lần quá, có khi nó tưởng anh nhìn thấy nó rồi, liền tới tìm anh trước."

Trần Ngưỡng: "...."

Trương Duyên ở một bên nói: "Trong nhiệm vụ chỉ có thể có một thứ giết người, không giống thế giới hiện thực của chúng ta có nhiều cách nói khác nhau về ma quỷ. Trong thế giới nhiệm vụ, nếu ai chết rồi cũng có thể có thù báo thù, có oán báo oán, vậy không phải sẽ loạn hết lên sao?"

Trần Ngưỡng lùi về sau ngồi xuống tảng đá bên cạnh thiếu niên: "Thế giới này quỷ hồn cũng có giới hạn à?"

"Đều nói đừng nhắc nữa, tôi không nhắc các người cũng đừng nhắc, cứ quỷ quỷ quỷ!"

Trần Ngưỡng lẩm bẩm trong miệng, Trương Duyên và Lâm Nguyệt đều không nghe rõ anh nói cái gì.

Thật ra Trần Ngưỡng rất muốn hỏi, nếu mỗi người muốn tiến vào đây đều phải có thẻ thân phận mới được, vậy liệu rằng mỗi cái nhiệm vụ đều cùng một bối cảnh trong cùng một thế giới sao?

Suy nghĩ một hồi vẫn là thôi. Trương Duyên, Lâm Nguyệt hai người này cũng chỉ mới tiến vào lần thứ hai, sẽ không thể nào biết được quá nhiều chuyện. Trần Ngưỡng sờ sờ thẻ thân phận trong áo khoác, trong lòng thầm nghĩ tự mình từ từ tìm đáp án vậy.

---

Mây đen gió lớn, rất thích hợp để xem thi thể.

Trương Duyên thò đầu vào trong quan tài, dừng lại ở khoảng cách vừa đủ để kiểm tra: "Nhìn bề ngoài thân thể không có gì bất thường, chỉ như đang ngủ."

Lâm Nguyệt lấy điện thoại ra chiếu sáng: "Mùi của tử thi cũng không phải cái mùi này."

"Khẳng định không phải trúng tà," Triệu Nguyên đứng ở phía xa nói, "Cũng không phải do nhiễm khuẩn. Hoa cỏ, thực vật cùng hải sản đều rất tươi tốt, chứng tỏ không khí hay nguồn nước đều không có vấn đề."

Mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên, "Có thể nào do vu cổ không?"

"Không có khả năng lắm," Trương Duyên có cái nhìn khác, "Có lẽ là một loại nguyền rủa nào đó. Có điều, lần nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ lần trước tôi vào. Bối cảnh cùng con người hay cảm giác đều quá sức bình thản, không hề hung hiểm. Tôi không thể lần ra đầu mối gì."

Trong lòng lại nghĩ, không biết đây là loại nguyền rủa gì, tại sao lại khiến người bị nguyền rủa phải ăn phân hóa học? Thi thể của hai người mới kia cũng không tìm thấy, quả thật chết một cách vô ích.

"Không đúng!"

Triệu Nguyên bỗng kêu to, mặt đầy kỳ lạ chỉ vào thi thể trong quan tài: "Coi như có thay đổi quần áo, vậy thì trong mũi cũng có thể ngửi thấy được đúng không? Trần Ngưỡng không phải nói mùi của phân hóa học trên người thằng nhỏ này rất nồng sao, tôi tại sao một chút cũng không ngửi thấy?"

Hai người Trương Duyên, Lâm Nguyệt nghe xong mặt đều biến sắc. Đây là lần thứ hai bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, kinh nghiệm còn chưa đủ, dĩ nhiên bọn họ đã quên mất chi tiết này.

Triệu Nguyên thấy được phản ứng của hai người: "Các người cũng không ngửi thấy mùi phân hóa học?"

"Không có," Hai miệng một lời.

Ý niệm đầu tiên nhảy ra trong đầu Triệu Nguyên chính là, nhiều người đứng cùng một phe thì luôn luôn đúng, cho nên... Tay hắn run run chỉ về phía Trần Ngưỡng, không biết lúc nào đã cúi đầu xuống, không thấy rõ thần sắc: "Chỉ có anh, chỉ có một mình anh ngửi được mùi vị đó!"

Tiếp theo còn ném thêm một quả bom hạng nặng.

"Chẳng trách buổi trưa hôm nay anh cứ ói ra!"

Vốn không muốn nói ra, tính như thế nào cũng xem như đồng đội tạm thời, gặp nhau ở đây cũng được xem như có duyên, nhưng hiện tại cậu ta sợ muốn chết, vẫn đã nói ra khỏi miệng.

Trần Ngưỡng bị ba ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm, đáy lòng có chút phát lạnh. Lúc nãy lúc Triệu Nguyên vừa bắt đầu nói, cánh tay anh đã đưa vào trong ba lô, nắm chặt lấy cái vòng sắt tự chế qua loa, được anh đính đầy đinh ở trên.

Trương Duyên nhìn anh, cau mày nói: "Xem ra cậu đã trúng lời nguyền rủa."

Trần Ngưỡng không lên tiếng. Anh đã ngồi cách quan tài một khoảng kha khá, nhưng mùi vị của phân hóa học vẫn bay ra trôi dạt về phía anh, hô hấp cũng cảm thấy hơi khó khăn, đôi mắt bị kích thích đến muốn rơi lệ.

Bầu không khí căng thẳng. Trần Ngưỡng lơ đãng di chuyển lòng bàn chân. Chân anh đụng phải một vật cứng, lạnh băng, là cây nạng của thiếu niên. Cái chạm nhẹ này làm Trần Ngưỡng có ảo giác như khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại, điều này làm Trần Ngưỡng đang căng thẳng khi một mình phải đối chọi với số đông có cảm giác buông lỏng kỳ diệu.

Trần Ngưỡng thả lỏng cơ thể đang căng chặt ra một chút, đầu óc liền sinh động lên. Lúc thi thể bé trai kia được chuyển khỏi nhà Lý Đại Phú, rất đông người dân trên đảo đều tới, vây quanh một tầng trong một tầng ngoài.

Lúc khám cho thi thể miệng đứa bé rõ ràng đã bị mở ra. Anh tỉ mỉ hồi tưởng lại, phát hiện trên mặt mọi người dân đều không hề hiện lên vẻ kinh hoảng vì ngửi thấy mùi phân hóa học hoặc cố ý che giấu. Biểu hiện của bọn họ thuần túy chỉ thay thím Lưu cảm thấy bi thống.

Còn có chính thím Lưu, nếu bà ngửi thấy, chẳng phải sớm đã biết con mình chết một cách không bình thường rồi sao, nhưng biểu hiện của bà ấy rõ ràng chính là không hề ngửi thấy mùi phân hóa học.

Trần Ngưỡng nghĩ tới đây, ánh mắt lặng lẽ lướt trên thân thể ba người Trương Duyên, Lâm Nguyệt cùng Triệu Nguyên, đáy lòng nảy ra một suy đoán kỳ dị, có thể nào, tất cả bọn họ đều trúng lời nguyền rủa hay không? Chỉ có một mình anh mới là người bình thường?

---

Cái suy đoán này Trần Ngưỡng không nói ra. Đội ngũ chưa đủ tin tưởng lẫn nhau sẽ rất dễ bị vài câu nói không hợp lòng phá cho tan tác, không chịu nổi một lần thăm dò.

"Như vậy có thể xác định nguyền rủa có liên quan mật thiết tới phân hóa học. Trần Ngưỡng cậu không cần quá hoảng loạn, cũng không nhất thiết bị nguyền rủa mới có một ngày sẽ chết được,"

Trương Duyên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Chúng ta chỉ cần tìm ra nguyên nhân chính xác dẫn đến việc bị trúng lời nguyền, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ thoát ra ngoài."

Triệu Nguyên nghe Trương Duyên nói mấy câu đã ổn định lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngưỡng có chút lúng túng. Cậu ta hơi do dự đến gần: "Anh ơi, xin lỗi, em vừa nãy cũng do sợ quá. Em chỉ mới mười tám tuổi thôi, em không muốn chết ở trong này."

Nói xong liền nghẹn ngào, lấy tay lên che lại hai mắt, nhỏ giọng khóc lên.

Sợ hãi cùng với dục vọng cầu sinh từ từ ăn mòn một người thiếu niên đơn thuần, chính trực.

Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn cái người có tuổi tác không khác Triệu Nguyên là mấy, thiếu niên hiện giờ đang gục đầu giữa hai chân ngủ ngon lành, không còn lời gì để nói.

Triệu Nguyên như đang phát tiết những sợ hãi trong lòng, ban đầu còn khóc một cách kìm nén, bây giờ thì như khóc tang, gào khóc thảm thiết.

"Chết một đứa suốt ngày khóc sướt mướt, bây giờ lại đến một đứa!" Lâm Nguyệt lạnh mặt nói một câu, trong mắt hiện lên sự phiền chán.

"Được rồi!" Trương Duyên lần thứ hai giữ gìn tình đồng đội, nhẹ nhàng nói, "Trần Ngưỡng, cậu nói trước đó đã ngửi thấy mùi phân hóa học trên người đứa bé, vậy cậu nhớ kỹ lại một chút lúc đó cậu đã làm gì, nói cái gì."

Trần Ngưỡng nói lại mọi chi tiết nhỏ lúc tiếp xúc với đứa bé cho mọi người cùng nghe.

Trương Duyên rơi vào trầm tư. Triệu Nguyên khóc mệt rồi, đang ngồi dưới đất ngẩn người. Lâm Nguyệt còn đang bám víu trong quan tài kiểm tra thi thể thêm lần nữa.

Trần Ngưỡng đứng dậy dò xét xung quanh núi rừng hồi lâu, thấy không có gì khả nghi thì quay về ngồi. Thiếu niên đã tỉnh rồi, một tay để trên đùi, một tay vuốt nhẹ hai mắt, thoạt nhìn đặc biệt vô hại. Trần Ngưỡng nhìn đến ngẩn người, lúc sau tỉnh táo lại thì kề sát người vào hỏi: "Cậu có phải cũng giống như bọn họ, không hề ngửi thấy mùi phân hóa học đúng không?"

Động tác dụi mắt của thiếu niên không hề ngừng lại, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Trong lòng Trần Ngưỡng biết đáp án. Ngắm người ta nửa ngày mới dùng âm lượng chỉ đủ cho thiếu niên nghe thấy, nói: "Tôi đối với phân hóa học không hề có cảm giác muốn ăn. Cậu đã giúp tôi kiểm nghiệm qua, cũng chỉ có một mình cậu biết, đừng nói cho những người khác nhé."

Mi mắt thiếu niên rủ xuống, sườn lông mày bị giấu sau tóc mái hơi lộ ra trong bóng tối. Có lẽ vì mới tỉnh ngủ không có bao nhiêu tinh thần, giọng nói mang theo sự mệt mỏi: "Anh ngoại trừ ngửi được mùi phân hóa học trên thi thể ra, còn ngửi thấy, hay nhìn thấy thứ gì đặc biệt nữa không?"

Giọng điệu bình tĩnh.

Trần Ngưỡng ngây ra, ngờ vực nói: "Còn thứ khác nữa sao?"

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn bộ dáng mơ hồ của anh:

"Có muốn hay không để tôi mang anh đến quan tài bên kia, cho anh ngửi lại một lần nữa?"

Mỗi một sợi tóc trên đầu Trần Ngưỡng đều đang chống cự lại cái đề nghị này. Cả người lập tức tỉnh táo: "Để tôi suy nghĩ kỹ lại!"

Thiếu niên cũng không giục, chỉ yên lặng ngồi đó.

"Không nghĩ ra được," Trần Ngưỡng tự nói,

"tựa hồ tôi hẳn đã ngửi thấy được mùi gì đó, nhưng không có ký ức cụ thể. Hiện tại tuy thấy nhiều biết rộng hơn mấy lần cũng vậy, miêu tả không ra."

Thiếu niên nhìn hắn, trong miệng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:

"Ngu xuẩn."

Trần Ngưỡng còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một tiếng kêu sợ hãi cắt ngang.

"Cậu biết nói hả?!" Triệu Nguyên chỉ nghe thấy hai chữ "Ngu xuẩn", vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh Trần Ngưỡng,

"Tôi còn tưởng cậu bị c..."

Đối phương bình tĩnh liếc mắt nhìn qua cậu ta một cái, Triệu Nguyên trong lòng bất giác hoảng sợ, tiếng nói im bặt.

Trương Duyên, Lâm Nguyệt đều nhìn thấy cảnh này, nhưng cả hai đều không để vào mắt.

Thiếu niên này nhìn không ra sâu cạn, tính tình quái lạ, rời gậy chống thì không thể đi được, có thể xem như người tàn tật, không đi được mấy nơi. Ngược lại, dùng khuôn mặt kia có thể thu được vài tin tức của mấy cô gái nhỏ trên đảo, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không dùng tới cách đó.

Bọn họ không cần thiết tốn tâm tư đi tiếp xúc hay dò xét, không giao hảo không đối địch, không nhìn tới là tốt nhất.

Hơn nữa, chỉ còn lại thời gian một ngày nhiệm vụ sẽ kết thúc, bọn họ chỉ muốn tránh xa lời nguyền rủa, sống sót thoát ra ngoài mà thôi.

________________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play