Triều Giản đang lục ba lô tìm thuốc thì động tác dừng lại. Cậu vòng từ phía sau ra trước mặt, chăm chú nhìn Trần Ngưỡng: “Anh hiểu rõ lắm?”
Trần Ngưỡng cảm thấy quyền kiểm soát cơ thể mình dường như bị lấy đi. Hắn nghe thấy chính mình thốt ra một câu rất nặng nề: “Tôi đã làm nhiều nhiệm vụ đến mức không đếm xuể. Trên con đường này, tôi đã gặp rất nhiều người thực thi nhiệm vụ, họ gian nan lắm mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, nhưng lại mắc bệnh. Việc họ đi khám bệnh và uống thuốc đều vô dụng. Chấn thương tinh thần của những người thực thi nhiệm vụ không thể dùng các loại thuốc tâm thần thông thường để chữa trị. Nó rất khó giải quyết, chỉ có thể mặc cho bản thân hóa điên.”
Cuối cùng lại thêm một câu: “Tiểu Triều, chấn thương tinh thần rất nguy hiểm, em nhất định phải chú ý đấy.”
Triều Giản mò ra bao thuốc lá trong túi áo bảo hộ, ngậm một điếu vào giữa kẽ răng, cười nói: “Em sẽ không phát điên.”
Trần Ngưỡng hoàn hồn. Hắn nhìn thấy nụ cười của Triều Giản, ngũ tạng lục phủ như rối loạn, đau đến nỗi hắn không biết vết thương ở đâu.
Cậu sẽ đấy, cậu điên rất nghiêm trọng. Trần Ngưỡng nhắm mắt lại trong trận đau đớn đến nghẹt thở đó.
“Ngưỡng ca, bây giờ anh cũng bị bệnh sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play