“Trần tiên sinh, mặc dù tôi không rõ vì sao cậu lại buồn như vậy,” Bạch Đường với vẻ mặt thanh lãnh như tuyết, nhưng những lời thốt ra từ môi lại ấm áp, “Thế nhưng tôi đã hiểu được sự kiên cường và bền bỉ của cậu thông qua nhiệm vụ. Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, không lay chuyển không do dự. Cậu là người…” Hắn hơi cúi đầu rũ mắt, “Là người thứ hai mà tôi ngưỡng mộ.”
Động tác nhặt lá cây của Trần Ngưỡng ngừng lại.
“Người thứ nhất là Hướng Đông, tôi ngưỡng mộ hắn có thể sống tùy ý làm bậy,” Bạch Đường nói.
Trần Ngưỡng đẩy một chiếc lá, tùy ý nói: “Vậy cậu ngưỡng mộ tôi cái gì?”
Bạch Đường mỉm cười: “Trong lòng cậu có đường, dưới chân có lối đi, phía trước có ngọn đuốc chiếu sáng, cậu sẽ một đường tiến về phía trước.”
Đáp lại hắn chính là một chuỗi giai điệu khúc nhạc ôn nhu.
Trần Ngưỡng mặt hướng về phía mặt trời thổi lá cây. Ánh hào quang màu vàng từ đỉnh đầu anh chiếu xuống, từng tia từng sợi tiến vào trái tim bị tổn thương của anh, khiến cả người anh ấm lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play