Sự việc nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ, bởi ngoài việc đi cùng một người bạn đồng hành, có thể khẳng định bạn đồng hành ở xung quanh, còn có rất nhiều hành khách đơn lẻ mất tích sẽ không bị ai phát hiện.

Và nghiêm trọng nhất là điện thoại di động của mọi người đều mất tín hiệu, đầu số khẩn cấp 112 cũng không liên lạc được.

Bên ngoài nhà ga mưa xối xả, nện trên kính ầm ầm vang vọng, nghe vào bên tai như có vô số người đang ầm ĩ cãi cọ, gào thét khiến não người muốn nổ tung.

Một hành khách nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối như một ngọn đèn đêm cô độc.

"Không ... không phải chứ, cổng cổ thành phía đối diện biến mất rồi!"

"A?"

"Ta, ta, ta, ta, đệt!"

"Mẹ ôi....quả thật không có.... Mau nhéo tôi một cái, đau quá! Mẹ kiếp, không phải ảo giác đâu!" 

" ...... "

Tiếng hét kinh thiên động địa hòa vào nhau thành một mớ hỗn loạn.

Mọi người bắt đầu chú ý đến cảnh quang bên ngoài nhà ga, đối diện nhà ga là một thắng cảnh của thành phố, một cổng thành cổ kính.

Đáng lẽ nó là một cổng thành cổ kính với những ánh đèn màu sắc rực rỡ, nhưng bây giờ đã vụt tắt như biến mất trong bóng đen mênh mông. 

"Không đúng!, không đúng!"

"Thành thị......"

"Ahhhhhhh ---"

Tiếng kêu bén nhọn của một người phụ nữ sợ hãi tiếp tục vang lên một lúc lâu, sau khi mọi người bị hấp dẫn bởi chủ nhân của tiếng hét đều nhìn qua, đột nhiên cả đám câm như hến.

Bởi vì họ phát hiện ...

không chỉ cổng thành đối diện, ngay cả ánh đèn của thành phố xa xa cũng biến mất.

Ngày càng có nhiều người chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt hoảng sợ hướng lên trên, họ nhìn chằm chằm về phía xa, mở to mắt.

Đại sảnh yên lặng như tờ.

Thế giới bên trong đã bị đảo lộn, nếu mất tích một người vẫn có thể tự nói với mình là bị lạc mất, nhưng thành thị biến mất là có chuyện gì xảy ra?

"Có lẽ là do bị sương mù che mất?"

Ai đó cố gắng giải thích chuyện gì đang xảy ra lúc này, nhưng giọng điệu của anh ta có sự bất lực không thể che giấu.

Không ai trả lời anh ta, không ai nói chuyện, sự hoảng sợ âm thầm lan tỏa trong bầu không khí chết chóc và bồn chồn.

Sẽ có sương mù trong thời tiết mưa bão này sao?

Mọi sự quỷ quái vẫn đang diễn ra, một thứ gì đó như vô hình đang gặm nhấm sức chịu đựng của họ.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Một người phụ nữ trung niên dáng người phập phồng, trang điểm tỉ mỉ, đang làm một bộ móng tay mới: "Lão Trương, hiện tại là tình huống gì thế này, chuyện gì xảy ra, ông mau nghĩ biện pháp đi!"

Không có ai trả lời.

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại nhìn, bên người không có ai.

Người chồng được cho là luôn đứng cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào.

"Lão Trương?" 

Người phụ nữ trung niên cắt móng tay, lớp phấn nền dày cộp cũng không che giấu được vẻ mặt bà ta như hỏng mất: "Ai nhìn thấy lão Trương của tôi không? Lão Trương? Lão Trương ông ở đâu rồi!"

Không ai giúp đỡ, người phụ nữ trung niên mặc kệ hành lý, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng chờ, vừa mở miệng hét lên đã biến mất ngay tại chỗ.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng chờ VIP với một tờ báo trên tay, ông ta thở dài nói với vẻ bất mãn: "Sao lại ồn ào vậy?"

"Nhân viên phục vụ!"

"Nhân viên phục vụ?" 

Không có ai trả lời, ông ta khó hiểu nắm lấy một người hành khách đi qua.

"Ừm, cậu có biết chuyện gì xảy ra không? Mọi người ở nhà ga đâu hết rồi?"

Người bị ông ta bắt được hoảng hốt, muốn giải thích ...

Nhưng chưa kịp mở miệng nói, người đã vô thanh vô thức biến mất.

Người đàn ông trung niên nhìn tay mình trống không, một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt mình.

Người sống biến đổi cũng không nhanh như vậy, ông ta nghi ngờ mình còn đang ngủ mơ.

Thời gian dài trôi qua không làm giảm đi một chút sợ hãi nào, bóng tối bên ngoài cũng không tản đi mở ra ánh sáng bình minh.

Sự biến mất kỳ lạ vẫn tiếp tục gia tốc, không ngừng phát sinh, mãi đến khi trong nhà ga lớn chỉ còn dư lại hai mươi mấy hàng khách. 

Sự kiện mất tích kỳ lạ cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Ngưỡng liếc nhìn một cái, theo thói quen đếm nhân số, hai mươi bốn người.

Thêm anh và Triều Giản, tổng cộng hai mươi sáu người.

Tổng trạm Thanh Thành có chín phòng chờ tàu, tính cả dưới lầu, những người đang làm thủ tục ra ga xe lửa bên ngoài, những người đang đợi tàu ở sân ga, và nhân viên, vô số người, giờ chỉ còn lại một số ít, tất cả đều tập trung trong phòng chờ thứ tư trong hỗn loạn.

26 nhiệm vụ giả.

Nhiệm vụ lần trước là bảy người, lần này nhiều gấp bốn lần, đây là một dấu hiệu xấu.

Nhiều người như vậy, bao nhiêu người sẽ chết trong ba ngày? Chết như thế nào?

Trần Ngưỡng tăng thêm lực đạo giữa các ngón tay, tấm vé vì có chút mồ hôi nên bị vò đến nhăn nheo, giống như cọng rau héo.

"Cầm vé cho cẩn thận." Triều Giản cất điện thoại, "Đi ra với tôi."

Trần Ngưỡng nhét lại vé vào túi, cởi mũ bóng chày, đưa tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi, gãi gãi vài lần, lợi dụng cơn đau khiến mình tỉnh táo, cài lại chiếc mũ trên đầu rồi rủ mắt xuống đi theo sau thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play