"Ê!"

Một tiếng hét to vang lên từ trong chiếc taxi: "Tôi nói này chú em, rốt cục chú có muốn đi hay không đây?" 

Chú em Trần Ngưỡng dường như vừa mới từ trong mơ tỉnh lại, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ trước khi hoàn hồn, giọng nói khô khốc nói:"Thật xin lỗi, tôi không đi nữa."

"Vậy thì chú cứ vẫy tay gọi tôi làm gì!" 

Sư phụ lái xe rú lên một câu đầy mạnh mẽ, kéo cửa kính xe lên, nghênh ngang nhấn chân ga rời đi.

Bánh xe chạy ngang qua một con đường nhỏ, rồi dần dần biến mất hẳn.

Ngã tư yên tĩnh tại.

Trần Ngưỡng quay lưng về một con hẻm cũ yên tĩnh như đang ngủ, trước mặt là một thiếu niên cao lớn cúi đầu dùng gậy chọc vào phiến đá, anh hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói: "Chúng ta thật sự... trở về rồi?"

Triều Giản nâng thân trên đứng thẳng dậy hỏi ngược lại: "Sao, cảm thấy không được chân thật à, muốn tôi đánh anh một cái không?"

Khóe môi Trần Ngưỡng hơi nhúc nhích nói, "... không cần."

"Cậu còn muốn ăn phân hoá học không?"

Triều Giản xốc lên mái tóc dài lộn xộn màu hạt dẻ của mình: "Nhìn vết thương trên mu bàn tay của anh xem. "

Trần Ngưỡng được hắn nhắc nhở, nhanh chóng cởi bỏ lốp vải buộc thành nơ con bướm trên tay, phát hiện mu bàn tay nguyên vẹn không chút tổn hại.

Đừng nói là vết thương khi bị cắn, nước thuốc đều không thấy.

Lòng bàn tay cũng nhẵn nhụi, không có vết máu do đinh sắt cắt ra. 

Trần Ngưỡng sờ vào túi áo khoác, dây và đinh đều không còn, sờ vào túi quần một lần nữa, cảm giác sạch sẽ như thể chưa hề chứa phân hoá học vậy.

Chất lỏng thực vật trên quần áo, mùi tanh của biển, bùn đất, vụn cỏ, vết máu ... tất cả những thứ này dường như chưa bao giờ dính vào.

Không có thứ gì trong thế giới nhiệm vụ được đưa trở về đây.

Cái gì lời nguyền rủa, chúc phúc này nọ hoàn toàn không còn tồn tại nữa.

Bắp chân của Trần Ngưỡng có chút nhuyễn, anh ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống trán.

Một đội bảy người, chỉ có ba người sống sót.

Anh, thiếu niên, và Triệu Nguyên.

Mặc dù cuối cùng bọn họ cũng bắt được quy tắc thắng hiểm, nhưng anh lại có cảm giác ngột ngạt kỳ quái, giống như người rơi xuống nước tưởng mình đã nổi lên rồi, nhưng thật ra lại càng xuống sâu hơn.

Như có một bàn tay vô hình đang nhấn anh xuống.

Trần Ngưỡng muốn bình tâm lại nhưng tim lại đập nhanh hơn, anh ôm mặt vào trong vòng tay của chính mình, nói với giọng ong ong: "Cậu là người của thế giới kia, hơn nữa còn là hậu duệ của Tộc Hĩ?"

Vẻ mặt của Triều Giản một lời khó nói hết, "Chậc" một tiếng rồi nói: "Tôi hoàn toàn không biết cái gì Hĩ tộc, từ nhỏ tôi đã sống tại cầu Tam Liên, lớn lên thì ở nước ngoài, chỉ mới trở về Trung Quốc vào tháng trước."

"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Tại sao máu của cậu lại có thể làm nghi thức khởi động, A Mậu sẽ không nói dối, chỉ có con cháu chân chính của tộc Hĩ mới có thể... "

Trọng tâm của Trần Ngưỡng không phải là thông tin cá nhân của người thiếu niên, anh vẫn đang đấu tranh với mắt xích cuối cùng của thế giới nhiệm vụ, đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang. 

Thanh lãnh dị thường, khiến da đầu anh tê dại.

Cái nạng của thiếu niên đang ma xát mạnh xuống đất, khi Trần Ngưỡng ngẩng đầu khỏi cánh tay của mình, cậu thiếu niên trừng mắt nhìn anh một cái rồi khịt mũi, để lại cho anh một bóng lưng đầy u ám.

Trong đầu óc của Trần Ngưỡng chứa đầy những thông tin liên quan đến nhiệm vụ, rối tung cả lên, không chút nghĩ ngợi la lên: "Cậu sống ở đâu?" 

Không có câu trả lời.

Chỉ có tiếng nạng chống va vào mặt đường xi măng.

Trần Ngưỡng thấy thiếu niên không thèm quay đầu lại, dạ dày lại bắt đầu đau, nên thẳng thắn báo ra số nhà của mình: "Ngày mai tôi rảnh, nếu cậu cũng rảnh có thể đến nhà tôi, tôi mời cậu đi ăn cơm!"

Thiếu niên biến mất tại một con hẻm, nơi cư trú cụ thể không xác định. 

Tóm lại là ở ngay Cầu Tam Liên. 

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống xoa dạ dày một hồi lâu mới đứng lên, đi được vài bước liền dừng lại: "Hình như vừa nãy cậu ấy nói là mình sinh ra và lớn lên ở cầu Tam Liên?"

Nơi này có họ Triều sao?

Trần Ngưỡng không có ấn tượng gì, cầu Tam Liên không lớn, độ kết dính giữa hàng xóm và láng giềng khá cao, đánh rắm lớn một chút cũng có thể truyền qua truyền lại.

Giống như khi anh mới trở về từ trung tâm phục hồi chức năng, người ở đây chỉ cần một miệng truyền một miệng, rất nhanh tất cả mọi người đều biết.

Người dân vùng này gặp lại anh sau hơn 3 năm, đều thương cảm muốn nắm tay anh hỏi thăm sức khỏe anh có tốt không, tương lai anh sẽ sống ra sao.

Nhưng bọn họ lại không có cách nào hỏi, trong mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, đồ ăn trong nồi của mình còn chưa có nấu chín nữa là, hơi sức đâu mà lo cho người khác. 

Nhân chi thường tình mà.

Trần Ngưỡng hơi hoài nghi thiếu niên đã thay đổi họ của mình, bất chợt cơn đau dạ dày lại tới khiến anh không thể suy nghĩ sâu hơn, anh bước nhanh về hướng nhà mình với phần tâm tình sống sót sau tai nạn.

Quá mệt mỏi.

Rõ ràng khi đi vào đến khi đi ra, dường như chỉ mới qua một hai giây vậy mà linh hồn như đã bị giắt khô. 

Trước tiên phải hảo hảo ngủ một giấc trước đã.

Còn những chuyện khác, ngủ một giấc cho đã rồi hãy nói. 

Trần Ngưỡng ngủ đến tận chiều hôm sau, lúc trước anh là người chỉ cần ngủ một giấc ngắn là đủ, ngủ một giấc dài như vậy là chưa từng có, người đang ngủ say đều bị đói đến choáng váng mới tỉnh lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play