Phượng Lê thở dài trong lòng. Lão đại không cha không mẹ, không vợ không con, mối tình đầu duy nhất cũng thất bại tám trăm năm rồi. Hắn rất lo lắng đối phương sẽ không còn gì để bận tâm, mất ý chí chiến đấu, rồi lười chống đỡ tiếp.
Hướng Đông thấy Trần Ngưỡng và Triều Giản xách kiện hàng đi vào tòa nhà, tay vỗ lên lưng Phượng Lê: "Khóc lóc cái gì. Vài giây trước thằng nào mẹ nó nói, để tao khiêng?"
"Tôi khiêng là thể lực, không phải trí tuệ." Phượng Lê nhìn vẻ mặt lão đại, "Anh Đông, anh mới hai mươi tám, còn trẻ mà."
Hướng Đông quái gở: "Trước đây không phải cứ luôn mồm nói tao đã ba mươi rồi, già rồi à?"
"Đó là tôi vô tri." Phượng Lê nghiêm túc nói, "Ba mươi thì sao, ba mươi đang lúc tráng niên, tối có thể 'một đêm bảy lần', sáng có thể một quyền đấm chết một con bò..."
"Được rồi." Hướng Đông nghe mà đau cả đầu, "Chút vết thương này không tính là gì, nặng hơn nữa còn chịu được."
Phượng Lê ngơ ngác 'Úc' một tiếng, đôi mắt liếc về phía khu chung cư: "Anh Đông, thứ tự và cách thức xếp đội đã thay đổi, sẽ có hiệu ứng hồ điệp nào không? Độ khó của nhiệm vụ có tăng lên không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play