"Chúng ta đến đây bằng cách nào vậy?"
Tiếng nói kinh ngạc vang lên phía sau. Lúc này, đầu óng Trần Ngưỡng đang trống rỗng. Nghe thấy tiếng nói, cơ thể anh theo phản xạ quay đầu lại.
Trong ánh tà dương đang dần ló dạng, anh nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, khoảng trên 30 tuổi, mặc đồ đen từ đầu đến chân. Dây áo khoác kéo cao hết mức, hai tay đút túi, sau lưng đeo một chiếc ba lô, cả người toát ra khí chất từng trải.
Bên cạnh người đàn ông này còn có bốn người nữa, tất cả đều đang nhìn anh chằm chằm.
Trong năm người này có ba nam hai nữ. Ngoại trừ người đàn ông mặc đồ đen ra, trên mặt hắn không hề có chút hoảng loạn nào. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ dáng người cao gầy, biểu cảm cũng rất bình tĩnh.
Ba người còn lại đều lộ rõ vẻ hoảng loạn, tâm lý như sắp sụp đổ.
________________________________________
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Trần Ngưỡng bây giờ không cách nào bình tĩnh để quan sát kỹ hơn từng người. Đầu óc anh hiện giờ có quá nhiều vấn đề cùng lúc xuất hiện, cảm thấy hai tai mình đang ù đi.
Anh đột nhiên nhìn về phía bên cạnh mình, vừa nhìn liền choáng váng.
Thiếu niên một tay khoác lên gậy chống nạng, trên mặt không hề có chút cảm xúc, ánh mắt hơi rủ xuống, không thấy rõ biểu cảm hiện giờ như thế nào.
Cảm giác lúc nãy va phải vai của đối phương làm cả người anh tê dại. Trần Ngưỡng giơ cánh tay cứng ngắc của mình chỉ thẳng vào đối phương, cuống họng khô khốc phát ra tiếng nói: "Cậu... Là cậu... Chuyện gì xảy ra vậy... Chúng ta làm sao đến được đây..."
Nói nửa ngày vẫn chưa sắp xếp được từ ngữ mình muốn nói, từ trong cuống họng khô khốc phát ra toàn những từ ngữ lộn xộn, đứt quãng.
Thiếu niên không hề để ý đến Trần Ngưỡng nói gì, không nói một lời, ngẩng đầu quét một lượt tầm nhìn xung quanh bến tàu. Mái tóc màu nâu hơi dài rủ xuống, đuôi lông mày sắc nét, toàn bộ gương mặt lộ ra dưới ánh sáng, tất cả đường nét đều rõ ràng, đẹp như một bức tranh trung cổ.
Phạm vi xung quanh đều yên lặng.
Dù rất không đúng lúc nhưng ánh mắt của Lâm Nguyệt hơi dao động. Cô đã gặp qua rất nhiều tuấn nam mỹ nữ nhưng chẳng là gì nếu so sánh với người thiếu niên này. Còn cô bé Chu Hiểu Hiểu thì nhìn đến ngây dại. Kể cả mấy người đàn ông còn lại tự nhận mình là trai thẳng cũng phải đứng hình mất năm giây.
Qua giây phút kinh ngạc, mọi người đều định thần lại.
Vấn đề thực tế hiện giờ là ở một nơi đầy rủi ro này, tất cả đều đang hoảng loạn, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, bản thân họ còn khó bảo toàn, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Một người có tật ở chân như vậy đi đứng còn bất tiện, huống chi nếu gặp phải tình huống nguy hiểm làm sao có thể chạy được? Lớn lên đẹp như vậy, đến cái nơi không biết đâu là đâu này chẳng có tác dụng gì, còn sẽ trở thành kẻ kéo chân sau, có khi lại hại mình hại người.
________________________________________
Ánh tà dương từ trên cao chiếu xuống có màu vàng vỏ quýt đẹp không sao tả xiết. Những cơn gió lạnh từ biển từng trận thổi tới mang theo mùi vị lên men, ẩm ướt.
Trần Ngưỡng đã hỏi được một số thông tin. Trừ anh và thiếu niên cùng nhau đến đây, những người còn lại cũng giống như anh, mỗi người đều từ những nơi khác nhau đến, đều đột ngột xuất hiện ở đây. Người đàn ông mặc đồ đen được xem như người dẫn đầu, tên Trương Duyên. Theo thứ tự là Lâm Nguyệt, Chu Hiểu Hiểu, Triệu Nguyên, Hoàng Thanh.
Hai người Trương Duyên và Lâm Nguyệt đều đã tiến vào đây lần thứ hai, được xem như tiền bối. Nhưng bọn họ vẫn chưa rõ đây có phải thế giới hiện thực hay không, hoặc là tương lai cũng nên, cũng có thể là một không gian nào đó. Thứ bọn họ cần phải làm là hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở lại thế giới thực. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Chuyện này cứ như một lời nguyền rủa, lúc nào có thể triệt để thoát khỏi lời nguyền này, hiện nay chưa hề có câu trả lời rõ ràng.
Chỉ có thể làm hết khả năng của mình, liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, còn lại, mọi thứ chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
________________________________________
Trương Duyên là người lớn tuổi nhất trong nhóm, dáng vẻ chín chắn đáng tin cậy, lại có kinh nghiệm, không có gì bất ngờ khi trở thành người dẫn đầu.
"Nếu chúng ta xuất hiện ở bến tàu, khả năng rất cao là muốn chúng ta lên thuyền." Trương Duyên ra hiệu cho cả bọn cùng xem những chiếc thuyền đậu sát vào nhau ở cách đó không xa. "Những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau khi lên thuyền."
Vừa mới nói xong, bên trong thuyền đã có một gã đàn ông trung niên vừa gầy vừa lùn bước ra. Sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên mặt, gã ta rít lên: "Mẹ nó còn đứng đây lảm nhảm cái gì nữa, còn không nhanh lên! Đang chờ mấy người đấy, đều sắp xuất phát rồi! Nhanh lên, nhanh lên!"
Gã đàn ông thình lình xuất hiện khiến cả bọn giật mình. Trong mắt họ, gã trung niên này chẳng khác nào quỷ đòi mạng.
Trương Duyên khẽ nói: "Đi lên thôi." Hắn nhìn thấy sự do dự trên mặt của nhóm người mới: "Nếu bây giờ không lên, có thể tính là nhiệm vụ thất bại."
Lâm Nguyệt đã đi về phía thuyền được một đoạn quay đầu lại, nhìn Chu Hiểu Hiểu mang vẻ mặt muốn khóc, nở nụ cười ha ha hai tiếng: "Nhiệm vụ thất bại sẽ chết đó nha."
Chỉ một câu nói mà như tiếng sấm bên tai, cả đám đều kinh hoàng lục tục bước nhanh lên thuyền!
Trần Ngưỡng đi cuối hàng, nhìn thiếu niên chậm chạp di chuyển. Có lẽ do hai người cùng tiến vào đây, tại thế giới hiện thực đã từng gặp nhau, trong lòng bất tri bất giác tự động đem thiếu niên tính vào phạm vi đồng bọn, so với những người khác muốn thân cận hơn một chút.
Họ dừng lại trước một cái thang dây. Trần Ngưỡng đi vài bước lướt qua người thiếu niên, xoay người đưa một tay ra: "Nắm lấy tay tôi này."
Thiếu niên dùng ánh mắt đen kịt nhìn Trần Ngưỡng, không đáp, cũng không động đậy.
Nhóm người trên thuyền đối với hành vi thiện ý của Trần Ngưỡng không tỏ thái độ gì, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kia, bọn họ luôn cảm thấy khí tức trên người thiếu niên này làm họ không khỏe.
Quá bình tĩnh.
Trong tiềm thức của họ đã nhận định người thiếu niên này không phải người mới, ít nhất đã tiến vào hai lần trở lên.
Có khả năng lúc trước hai chân vẫn còn lành lặn, chắc mới bị thương không lâu, bây giờ nhìn chẳng khác gì tàn tật, cho dù có kinh nghiệm cũng vô dụng, bọn họ không muốn bị liên lụy.
Trần Ngưỡng lại không nghĩ như vậy. Cách nghĩ của anh không giống bọn họ, theo anh nghĩ thiếu niên này giống anh cũng mới lần đầu tiến vào, bởi vì anh phát hiện lúc nãy hai tay thiếu niên hơi siết lấy ống quần thể thao, đây rõ ràng là biểu hiện của sự căng thẳng.
Ngoài lúc nãy ra, không còn biểu hiện gì khác, có thể thấy tố chất tâm lý rất mạnh, mà thường thì người có tố chất mạnh như vậy sẽ đem đến cảm giác cho người khác, bọn họ không giống như những người bình thường.
Trần Ngưỡng trong đầu đang suy nghĩ lung tung, cánh tay đưa ra lúc nãy, thình lình bị một sức mạnh kéo xuống thiếu chút nữa làm anh ngã theo, may là phản ứng kịp, dùng cánh tay còn lại nhanh chóng nắm chặt dây thừng.
Thiếu niên kia dùng một tay xách gậy chống, dùng cái chân khỏe mạnh còn lại của mình đạp lên thang dây, còn lại một tay kia thì đang siết chặt tay Trần Ngưỡng.
Trương Duyên ở phía trên hỏi có cần giúp một tay không.
Trần Ngưỡng đang muốn nói cần, thì cái tay đang bị nắm lấy đột nhiên tê rần, lực đạo kia như chiếc kìm sắt, làm anh đau tới nỗi da đầu tê dại, theo bản năng mở miệng từ chối: "Không cần đâu."
Câu từ chối ra khỏi miệng, Trần Ngưỡng liếc nhìn người thiếu niên, vẻ mặt cậu ta như người chẳng liên quan, khóe miệng anh giật nhẹ một cái, vất vả lắm mới kéo được người lên thuyền.
________________________________________
Người đàn ông trung niên dẫn bảy người Trần Ngưỡng vào khoang thuyền, ném lại một câu "Thành thật đợi ở đây đi" sau đó đóng sầm cửa lại rời đi, phía ngoài thì vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Thủy thủ đoàn có không ít người, bên ngoài ồn ào tiếng nói chuyện, trong tiếng phổ thông còn xen lẫn tiếng địa phương, khẩu âm rất nặng.
"Tình huống này mấy người thấy có giống trong phim không?" Triệu Nguyên run rẩy ôm lấy mình.
"Dựa theo tình tiết bây giờ, một đám người ra biển chơi, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện quái vật dưới đáy biển."
Mọi người: "..."
Triệu Nguyên càng nói càng hăng say: "Nếu không phải quái vật biển xuất hiện, vậy chắc chắn là thuyền viên nào đó trên thuyền đã biến dị, khả năng rất cao sau khi biến dị cần ăn thịt người, đợi nó ăn hết đoàn thủy thủ sẽ tới lượt chúng ta."
Mọi người: "..."
Cậu ta vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục run lẩy bẩy nói: "Nếu trên thuyền chúng ta vẫn an toàn, vậy lúc lên đảo chắc sẽ xuất hiện sâu biến dị gì đó, há miệng cắn một cái, da thịt cả người từng lớp từng lớp bị xé xuống, hoặc là..."
Hoàng Thanh nghe nãy giờ không chịu được nữa đánh gãy lời Triệu Nguyên: "Hoặc mẹ mày ấy hoặc, ngậm cái miệng thối của mày lại có được không?"
Triệu Nguyên bị quát cho một tiếng, cả người run run ngậm miệng lại không nói nữa.
________________________________________
Chiếc thuyền đột nhiên lắng xuống, nước biển đánh vào thân tàu mang theo sự xóc nảy lay động, chỉ với một chuyển động nhỏ, cũng như đang ăn mòn dây thần kinh của mọi người ở đây.
Trần Ngưỡng đến bây giờ cả người vẫn còn như trong mộng, anh vừa mới xuất viện chưa đầy hai mươi bốn tiếng đã đụng phải chuyện kỳ lạ này.
"Tôi muốn hỏi một chút," ngay lúc này trong khoang thuyền bỗng vang lên tiếng nói yếu ớt của Chu Hiểu Hiểu. Trong tay cô vẫn luôn nắm chặt một thứ, bây giờ hơi nới lỏng tay cho mọi người cùng xem: "Cái này cùng việc chúng ta xuất hiện ở đây có phải có liên quan tới nó hay không?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cô.
Trên tay Chu Hiểu Hiểu đang cầm một cái thẻ màu trắng, sắc mặt của Triệu Nguyên và Hoàng Thanh sau khi nhìn thấy đều thay đổi, cả hai yên lặng đưa tay vào trong túi móc ra hai cái thẻ giống hệt của Chu Hiểu Hiểu.
Ba tấm thẻ màu trắng, mặt trước mặt sau đều trống không.
Hai, ba giây sau bọn họ trơ mắt nhìn tấm thẻ lúc nãy trống không từ từ hiện lên từng con số, tổng cộng bảy chữ số mới dừng lại.
Bảy chữ số mở đầu bằng số 0, nối tiếp nó là những con số khác nhau hoàn toàn.
________________________________________
Trần Ngưỡng trừng mắt nhìn ba tấm thẻ kia, nhớ tới quyển sách Lý Dược đưa cho anh bên trong cũng rơi ra một tấm thẻ, ngoại trừ con số khác nhau, nhìn chung đều giống nhau.
"Ahhhhh--" Chu Hiểu Hiểu đột nhiên hét lên thất thanh ném mạnh tấm thẻ trên tay xuống.
Tấm thẻ bị ném xuống đất lặng lẽ nằm đó, trên thẻ hiện lên một gương mặt người, đó là mặt của Chu Hiểu Hiểu, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt mang nét cười, da dẻ trắng nõn mịn màng, bên môi có thể thấy rõ từng sợi lông tơ.
Giống người sống y đúc, thật giống như có thể tùy thời mở miệng nói chuyện bất cứ lúc nào.
Tiếng hít khí nổi lên bốn phía, Triệu Nguyên cùng Hoàng Thanh dồn dập đem tấm thẻ của mình lật lại, thấy được khuôn mặt của chính mình.
Bầu không khí nhất thời trở nên kinh khủng, ba người Chu Hiểu Hiểu trên mặt đều hiện lên sự khủng hoảng, luống cuống.
Chu Hiểu Hiểu đầy mặt nước mắt, tinh thần hoảng hốt nói: "Lúc trước tôi nhớ rõ trên tấm thẻ trống trơn không có gì cả, bây giờ tại sao lại có số, còn có mặt tôi trên đó..."
Triệu Nguyên không dám nhìn nữa vội vàng đem thẻ thu vào túi: "Đưa chúng ta vào đây chắc chắn cùng nó có liên quan, thật là đáng sợ, cho dù trong phim ảnh tôi xem cũng chưa từng có loại khẩu vị nào như vậy."
"Con bà nó, cái loại đồ chơi này không biết làm cách nào mà xuất hiện trên người lão tử, lão tử nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra!" Hoàng Thanh mở miệng lớn tiếng mắng, cậu ta muốn đem tấm thẻ bẻ đôi, nhưng tay vẫn cứ run lẩy bẩy, không nghe theo sự khống chế.
"..."
Trương Duyên liếc mắt nhìn từng khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhớ lại lần đầu tiên mình tiến vào cũng giống như bọn họ, hắn hảo tâm giải thích: "Đây là thẻ thân phận."
"Mỗi người đều có một cái, có nó mới có thể tiến vào. Nếu ném mất rồi thì không thể tiến vào được, còn hậu quả của việc không thể tiến vào thì..." Hắn dừng lại, không nói tiếp nữa.
Không ai truy hỏi tiếp, bọn họ không dám cũng không muốn đi sâu vào tìm hiểu.
Thẻ thân phận, cách gọi thật quái gở, phảng phất như bọn họ đã trở thành người trong thế giới quái quỷ này.
________________________________________
Ở đây ngoại trừ hai vị đại lão đã có kinh nghiệm, trong nhóm người mới còn lại, chưa để lộ thẻ thân phận có Trần Ngưỡng cùng thiếu niên bị thương ở chân kia. Mọi người cũng không để ý mấy, bởi vì tất cả đều cho rằng không mang theo thẻ thân phận thì không thể tiến vào, đây là quy tắc.
Không ai biết lúc này trong lòng Trần Ngưỡng đang sôi trào, anh căn bản không hề mang theo thẻ thân phận.
Cái thẻ trong quyển sách kia rõ ràng là của Lý Dược, không phải của anh!
Còn có... những dấu vết bị phai màu kia vốn không phải đồ án, đấy là mặt của Lý Dược.
Bàn tay Trần Ngưỡng có chút run rẩy, anh sợ bị nhìn ra dị dạng, nhanh chóng đem tay đút vào trong túi, bất động thanh sắc quay đầu hỏi Trương Duyên: "Thẻ thân phận có thể chuyển từ người này sang người khác không?"
Trương Duyên lắc đầu: "Không thể."
"Nếu đem thẻ chuyển cho người khác có hậu quả gì không?" Trần Ngưỡng lại hỏi.
Trương Duyên kỳ quái liếc anh một cái: "Vậy thì người chuyển thẻ cùng người bị chuyển mới biết, làm sao tôi biết được, làm sao vậy?"
"Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Bàn tay bên trong túi của Trần Ngưỡng không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. "Thế thẻ thân phận của anh có mấy chữ số?"
Ba người Chu Hiểu Hiểu, Triệu Nguyên, Hoàng Thanh cũng hiếu kỳ nhìn về phía Trương Duyên.
"Giống các người thôi, bảy số, Lâm Nguyệt cũng vậy." Trương Duyên còn nói thêm: "Tôi còn đang tìm hiểu về chuyện này, manh mối duy nhất tôi tìm hiểu được là, người càng sớm tiến vào thế giới này, dãy số trên thẻ thân phận càng được xếp ở phía trước."
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi. Trương Duyên cùng Lâm Nguyệt đã có hai lần tiến vào, nhưng vẫn cùng bọn họ giống nhau đều có bảy chữ số.
Tấm thẻ thân phận kia của Lý Dược chỉ có ba số, vậy thời điểm tiến vào đây là lúc nào?
Hiện tại hồi tưởng lại, lúc Lý Dược đưa quyển sách cho anh, tuy rằng nở nụ cười, nhưng cơ mặt có chút cứng ngắc, biểu cảm cũng không tự nhiên.
Lý Dược không phải vô ý để tấm thẻ thân phận vào quyển sách, cố ý sao!
Lý Dược cố ý hãm hại anh!
Trần Ngưỡng cảm giác từ lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh, anh vào được đây có lẽ là do đã chạm vào tấm thẻ Lý Dược cho, có lẽ vậy đi?
Bây giờ tất cả suy đoán đều không thể chứng thực, chờ gặp được Lý Dược mọi thứ sẽ minh bạch.
Còn có quyển sách kia, nếu trở về được cũng phải lật xem một chút.
________________________________________
Lưng Trần Ngưỡng dựa vào vách thuyền không biết từ bao giờ đã thấm đẫm mồ hôi. Đầu anh hơi nghiêng sang một bên, khóe mắt khó phát giác liếc về phía thiếu niên, từ lúc xuất hiện đến nay, trước sau đều chưa mở miệng.
Thế nhưng, lúc Chu Hiểu Hiểu lấy ra thẻ thân phận, thiếu niên hô hấp rõ ràng siết chặt lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại hơi thở bình thường, bị thói quen nhìn mặt đoán ý của Trần Ngưỡng bắt được.
Hiển nhiên hắn không có vật kia, đồng thời đối với tin tức liên quan không biết gì cả, trên người không có, trong nhà cũng không có, chưa từng nghe tới, chưa từng thấy, cái gì cũng không biết.
Trần Ngưỡng hoài nghi có phải thiếu niên này bị mình liên lụy mới tiến vào đây hay không, chuyện này còn chờ anh xác thực mới biết được.
Đáy lòng Trần Ngưỡng dâng lên từng đợt cảm giác áy náy, sau một lát anh thở dài, tự nói trong lòng, tình cảnh hiện nay của chính mình cũng chẳng tốt hơn ai.
Nghiêm chỉnh mà nói, anh bây giờ như một người không có hộ khẩu.
Vừa nghĩ như thế, trong túi không hề báo trước đột nhiên nhiều hơn một vật. Trần Ngưỡng ý thức được là cái gì, máu huyết cả người như đông cứng lại, nửa ngày mới đem vật kia lấy ra.
Thẻ thân phận 019.
Hình ảnh phía trên không còn là gương mặt mơ hồ nhìn không rõ của Lý Dược nữa, mà chính là anh.