Tiểu Diêu đâm chết chính mình rồi biến mất, trên đất không để lại một giọt máu, như thể vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.
Cửa nhà vệ sinh hoàn toàn tĩnh mịch.
“Hôm nay không có quái vật nữa…” Đôi môi trắng bệch của Phan Lâm mấp máy, cơ thể gầy yếu vì kích động mà nhẹ nhàng co giật. Tiểu Diêu vừa chết, ngày cuối cùng sẽ không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần đợi đến lúc tan làm là có thể rời khỏi nơi này. Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà, tốt quá rồi.
Trần Ngưỡng nhẹ nhàng vuốt đèn pin: “Quái vật không dễ chết như vậy.”
Phan Lâm như bị người bóp cổ nhấn vào trong hầm băng, hắn lạnh đến đầu óc tê dại: “Nhưng lúc cô ấy chết còn chưa phải là quái vật mà.”
Không nhận được tiếng đáp lại từ Trần Ngưỡng, Phan Lâm hoảng hốt ngước nhìn Trịnh Chi Đàm.
“Cậu hy vọng người phụ nữ kia chết rồi, một người trong sáu người chúng ta sẽ trở thành quái vật thay thế nàng, hay là nàng không chết, như thường lệ đi làm?” Trịnh Chi Đàm dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bất đối xứng của Phan Lâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT