“Không phải tôi.” Trịnh Chi Đàm cười, “Bảo bối nhà tôi tự đi không cẩn thận, trượt chân ngã.”
Trần Ngưỡng hít một hơi, lan can ở tầng 2, 3, 4 đều có những mảng lớn bị hư hỏng, trong đó lan can ở tầng ba hư hỏng nhẹ nhất, bọn họ đặc biệt ở lại tầng này để nghỉ ngơi.
“Lỗi của tôi.” Trịnh Chi Đàm tự trách nói, “Trẻ con luôn thích những đôi giày nhiều màu sắc, cũng không quan tâm đế giày có chống trượt hay không, lẽ ra tôi nên khuyên nhủ nó nhiều hơn.”
“Anh vẫn còn tâm trạng…” Giọng nói của Trần Ngưỡng im bặt, Phan Lâm sao không kêu cứu mạng? Hắn chạy vài bước đến mép hành lang, một cây nạng nằm ngang trước mặt hắn, ngăn cản hắn đi quá gần.
Trần Ngưỡng không bước qua cây nạng, hắn đứng ở vị trí này, nhanh chóng dùng đèn pin màu đen chiếu xuống.
Mặt nước rất yên tĩnh, như thể ngay cả một viên đá nhỏ cũng chưa từng rơi xuống.
Phan Lâm rơi xuống nước sau đó cũng không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT