Phan Lâm cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ: "Trần tiên sinh, em..."
"Tôi không cần giải thích, đúng không?" Giọng Trịnh Chi Đàm vang lên, "Nhân viên công ty quá nhiều, tôi không nhớ hết được, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy. May mà Tiểu Lý có thể nói rõ mọi chuyện, nếu không tôi, Tiểu Lý và Kiều Kiều, ba chúng ta sẽ bị xử tử."
Nói xong nửa đùa nửa thật, Trịnh Chi Đàm vẫy tay với Phan Lâm: "Không phải bảo em ở chỗ ngồi của mình sao, sao em lại chạy đến chỗ tôi, còn lật bàn làm việc của tôi?"
Trong mắt người đàn ông chiếu ánh lửa, ngữ khí nghe không ra là tâm trạng gì, nhưng Phan Lâm lại rùng mình. Hắn siết chặt ngón tay, tiếng nói nhỏ như muỗi: "Em... em sợ."
"Lúc em chạy đi tìm anh, anh không có ở đó. Em không nghĩ là sẽ động vào đồ của anh, chỉ là không cẩn thận làm rơi tài liệu trên bàn, lúc nhặt lên vô tình nhìn thấy..." Phan Lâm nói liền khóc. Gương mặt không cân xứng dưới ánh đèn điện thoại bị biến dạng, hắn vô cùng đáng thương nhìn Trịnh Chi Đàm, giống như một chú chó nhỏ sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ.
Trần Ngưỡng nhìn về phía Trịnh Chi Đàm.
"Lúc đó tôi ở trong phòng." Trịnh Chi Đàm đưa ra một câu trả lời cho Trần Ngưỡng, không hề liếc mắt nhìn Phan Lâm liền quay về văn phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play