"Không biết." Triều Giản trong cuộc nói chuyện này, lần đầu tiên trực tiếp đối diện với câu hỏi của anh.
Trần Ngưỡng đột nhiên ngồi dậy: "Sao cậu biết?"
"Đoán." Triều Giản nhắm mắt.
"Cậu không có hộ khẩu, lời cậu nói là đúng." Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản một lát rồi lại nằm xuống, "Võ Ngọc nói với tôi, không quản bên cạnh tôi xảy ra chuyện kỳ lạ nào, là liên quan đến thế giới nhiệm vụ, hay là liên quan đến thế giới hiện thực, tốt nhất tôi nên kiềm chế sự tò mò của mình. Bận tâm đào bới và giả ngu, người sau mới là lựa chọn chính xác."
Triều Giản không mở mắt, cậu lạnh nhạt nói: "Không cần đào bới, cũng không cần giả ngu, mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên. Cái gì đến, rồi sẽ đến thôi."
Trần Ngưỡng nhớ lại lúc ở nhà ga, anh tiết lộ cho Triều Giản về việc mình quên Lý Dược, cùng với vết sẹo ở tai trái. Triều Giản nói với anh, cái gì nên nhớ lại, rồi sẽ nhớ lại.
"Ngủ đi." Trần Ngưỡng hít sâu, ép buộc bản thân không chìm đắm vào vũng lầy nghi hoặc này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play