Lý Lập nghe xong thì nghẹn họng nói theo logic thì hình như không sai, nhưng ai lại vô duyên vô cớ đi chọc giận một con lệ quỷ lúc còn sống chứ?
Anh ta nói:“Cô tưởng làm chút chuyện là có thể thay đổi vận mệnh tất cả bọn họ đều phải chết sao? Nói cho cô biết, đó chỉ là khôn vặt thôi. Trò chơi này sao lại để lộ ra một kẽ hở rõ ràng như thế cho cô lợi dụng? Cô nghĩ được thì người khác không nghĩ ra chắc?”
“Tôi thậm chí từng nghe có nhiệm vụ tương tự, người chơi đưa nhân vật liên quan sang hẳn một quốc gia khác, muốn tránh để đối tượng gặp nạn nhằm giảm bớt số lượng lệ quỷ. Nhưng bất kể làm gì, khi thời khắc đến, tất cả vẫn phải quay lại chỗ cũ.”
“Trò chơi này là để xem chúng ta và quỷ vật đấu nhau. Dù chúng ta có phá rối tình tiết đến mức nào, hoặc trốn ra khỏi căn nhà này chạy đi xa bao nhiêu, thì đến đêm ngày thứ bảy, tất cả vẫn phải trở về.”
Không ngờ Chúc Ương nghe xong lại chẳng hề bất ngờ, cô nhún vai:“Tôi biết mà, cái trò chết tiệt này sao có thể chỉ để xem người ta biểu diễn cái gọi là nhân tính chân thiện mỹ (*) chứ?”
(*)Chân", "thiện", và "mỹ" là ba khái niệm có liên quan mật thiết đến nhau, thường được hiểu là ba giá trị cốt lõi trong đời sống và nghệ thuật. "Chân" chỉ sự thật, tính chân thực, khách quan, trái với giả dối, giả tạo. "Thiện" hướng đến cái tốt, cái đẹp, cái thiện lương, đạo đức, trái với cái xấu, cái ác. "Mỹ" là cái đẹp, sự hài hòa, cân đối, có thể là vẻ đẹp hình thức, vẻ đẹp tâm hồn, hoặc vẻ đẹp trong nghệ thuật
Nếu thật như vậy, thì đã chẳng thẳng tay giết chết Chu Lệ Na và còn ép cô một kẻ chẳng hề liên quan phải tham gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT