Khi du thuyền đến gần Dịch Dương Dương và Doãn Thấm Nhã, Phong Cảnh Húc cũng đã tới nơi.
Lúc này nước biển đã ngập qua đá ngầm, may mà sóng triều không lớn, cũng không quá nguy hiểm.
Cậu gian nan leo lên, tức giận gõ vào đầu hai đứa trẻ, rồi tranh thủ thời gian lần lượt bế chúng lên giao cho Phong Yến.
Ngay khi đang bế Doãn Thấm Nhã lên, một con sóng lớn đột nhiên ập đến, Phong Cảnh Húc vừa định ổn định thân hình, lại không ngờ bắp chân đột nhiên bị chuột rút, chân trượt một cái liền sắp ngã xuống biển.
Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ kịp bảo vệ Doãn Thấm Nhã trong lòng, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng lại bất ngờ không bị sóng biển vùi dập, cánh tay cậu đã được một bàn tay nắm chặt.
Phong Cảnh Húc ngạc nhiên mở mắt, liền thấy Thịnh Hạ đã nhoài ra nửa người.
Rõ ràng trên trán cô đã đổ mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khi cậu nhìn qua, cô lại nở một nụ cười như không có chuyện gì và trêu chọc: “Thế nào, có phải cảm thấy mẹ bây giờ rất giống thiên thần không? Không cần cảm ơn đâu, đương nhiên, nếu thật sự cảm động thì lát nữa gọi mẹ một tiếng…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT