Chàng thiếu niên đang đứng ở đầu cầu thang, đã tháo băng gạc xuống, có lẽ vừa mới tập luyện xong và tắm rửa, vài lọn tóc mái trên trán còn vương chút hơi ẩm, tôn lên vẻ đẹp trai kiêu ngạo, hiên ngang.
Thịnh Hạ ban đầu định để quản gia đi cùng chúng đến công viên giải trí, nhưng thấy cậu ta, cô không khỏi đảo mắt, mi mắt cong cong chào hỏi: “Tiểu Húc, chào buổi sáng. Ăn cơm chưa?”
Thế nhưng thái độ mà cô tự cho là hiền lành, trong mắt Phong Cảnh Húc lại tràn đầy ý đồ xấu, lông tơ sau gáy cậu đều dựng đứng. Nếu không phải vì lòng tự trọng chống đỡ, có lẽ cậu đã quay người bỏ chạy. Cậu không khỏi siết chặt tay vịn cầu thang, cảnh giác hỏi với vẻ kinh ngạc, không chắc chắn: “Cô lại có ý đồ gì?”
“Cái gì? Con ăn sáng rồi à.” Thịnh Hạ gật đầu, “Dù sao con cũng rảnh rỗi không có việc gì, đi ra ngoài cùng chúng ta đi.”
“Đi ra ngoài cùng cô?” Phong Cảnh Húc không chút suy nghĩ mà từ chối ngay, cười khẩy chế nhạo, “Tôi bị điên mới đi ra ngoài cùng cô, cô chắc chắn là muốn chơi khăm tôi phải không?”
Thế này thì không được, cậu con trai ngoan sao có thể luôn nghĩ về cô như vậy chứ, rất bất lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ của cô.
Thịnh Hạ yếu ớt ho khan hai tiếng, liền thấy con chó dữ đối diện nhạy bén vểnh tai lên, sợ bị ăn vạ mà liên tục lùi về sau hai bước, suýt nữa không nhịn được cười.
Cô thuận thế che miệng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài cụp xuống, đổ một bóng mờ run rẩy: “Ôi, Sâm Sâm, Nhiễm Nhiễm, mẹ đã cố gắng hết sức rồi.”
Cặp song sinh: ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play