“…Hạ Hạ, đừng quậy nữa.”
Yết hầu Phong Yến trượt lên xuống, nhưng biết rõ mục đích của Thịnh Hạ khi cố tình mặc như vậy, anh vẫn cố gắng dời mắt đi nơi khác, ra vẻ bình tĩnh khuyên nhủ.
Thấy anh lại có thể nhịn được, Thịnh Hạ khẽ nhướng mày, máu hơn thua quen thuộc lại nổi lên.
Thế là cô tiến thẳng tới, thuận thế ngồi lên đùi người đàn ông, rồi khi anh theo bản năng đưa tay ôm lấy mình, cô hơi ngẩng đầu lên.
“Chồng đang nói gì vậy, em thật sự chỉ là không có quần áo để mặc thôi mà.” Cô nhẹ nhàng chớp đôi mắt xinh đẹp, giọng nói nhẹ bẫng vừa oan ức vừa vô tội, “Anh không định giúp em sấy tóc à?”
Phong Yến im lặng một lát, khẽ thở dài, rồi vẫn cầm lấy máy sấy, thuần thục giúp cô làm khô mái tóc ướt sũng.
Trong tiếng gió ấm áp, Thịnh Hạ vẫn luôn ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Cho đến khi tóc sắp khô, cô mới nhẹ nhàng hất tóc, như nghĩ đến điều gì đó, rồi đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Chồng yêu, lần này anh im lặng quá nhỉ, không phải là đang sợ đấy chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT