"Không phải đâu ạ, sang năm là đến kỳ thi Hương rồi, ca ca trong lòng sốt ruột lắm, ngày đêm đèn sách không dám lơ là một khắc, ngày thường muội muốn ăn cùng huynh ấy một bữa cũng khó." Vân Kiều mỉm cười giải thích, thực chất là uyển chuyển từ chối.
Nàng biết tính ca ca trước nay nói một là một, hai là hai, nếu Hàn Nguyên Khuê cố ép, e là huynh ấy sẽ nổi giận, đến lúc đó sẽ rất khó coi, ngược lại bằng cứ chặn trước, không để Hàn Nguyên Khuê đi.
Hàn Nguyên Khuê gật đầu cười nói: "Vậy cũng được, trưa nay muội ăn nhiều một chút nhé. Mời vào trong, Thục Trân và mọi người đang ở phòng mẫu thân ta, ta sẽ cho người dẫn đường cho muội."
"Hàn gia ca ca, huynh cứ bận việc của mình đi." Vân Kiều cười, lùi lại nhường đường: "Muội cũng không phải người ngoài, tự biết đường, không cần người dẫn đâu ạ."
"Vậy được, muội đi thong thả." Hàn Nguyên Khuê nhìn theo nàng đi khuất, trong lòng có chút lấn cấn, trông cô nương này như không có chuyện gì, chẳng lẽ hoàn toàn không biết chuyện trong cửa hàng?
Hắn cũng không chắc chắn lắm, nếu biết rồi, tại sao Vân Kiều và Ngô tiên sinh thấy hắn vẫn khách khí như vậy, không khác gì trước kia.
Nếu không biết, vậy tại sao cửa hàng nhà nàng lại không có hàng? Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có ba bánh, mà mấy ngày nay một bánh cũng không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play