"Tốt, tốt, mau đứng dậy," Tiền Lão phu nhân nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa cười: "Không ngờ đến lúc lâm chung ta còn được gặp chắt, chết cũng nhắm mắt. Sơ Nhi, mau lại đây, để thái nãi nãi nhìn cho kỹ."
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy, mẹ còn phải sống lâu trăm tuổi để con được hiếu kính mẹ chứ!" Tiền Thế Lâm vội kéo cháu trai bước lên.
Tiền Sơ mới bảy tuổi đã tỏ ra lễ phép, có giáo dưỡng, nhìn Tiền Lão phu nhân nói: "Thái nãi nãi, người hãy dưỡng bệnh cho tốt, đợi người khỏe lại, Sơ Nhi đón người về nhà con ở được không ạ?"
"Được, được," Tiền Lão phu nhân vội vàng đáp, rồi lại nhìn Tiền Thế Lâm: "Phụ thân con nói sao, có cho phép con về tiễn đưa ta không?"
Bá mẫu của Tiền Thế Lâm, cũng là dưỡng mẫu, đã qua đời, bây giờ chỉ còn lại một bá phụ, cũng là dưỡng phụ. Lúc trước khi Tiền Lão thái gia hấp hối, đã dặn đi dặn lại không cho Thế Lâm về tiễn đưa, ông sợ anh trai mình buồn lòng, nói rằng đã cho người ta thừa tự thì không được về tiễn đưa cha mẹ ruột, nếu không sẽ rất không phải đạo. Vì là di mệnh của lão thái gia, Tiền Lão phu nhân cũng không dám trái lời, đành thuận theo.
Nhưng bây giờ, bà sắp không qua khỏi. Nghĩ đến lúc mình ra đi, đến cả một đứa cháu ruột cũng không có mặt để tiễn đưa, người đội mũ đỏ lại không phải chính tông, Tiền Thắng dù sao cũng không phải con của Hương Sơn, Tiền Lão phu nhân nghĩ đến hậu sự không khỏi chạnh lòng.
Ở triều Đại Uyên, sau khi người qua đời, con cháu đều mặc đồ tang trắng từ đầu đến chân. Con trai, cháu trai thắt dây gai ở hông, con gái, con dâu đội mũ tang dài, sau mũ có dải vải trắng xõa xuống, trên buộc mấy sợi dây gai, gọi là phi ma đái hiếu. Chỉ có hàng chắt mới mặc đồ tang đỏ, đội mũ đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT