"Bà ta yêu cầu ta sung công trà trang và tửu trang trong tay ta. Hiện tại trong Diêm ti có một chức vị trống, đó là một chức béo bở, phụ thân con đang chạy vạy khắp nơi, trong tay quả thật rất thiếu tiền bạc..." Nói đến đây, Tiền Phương Quán có chút buồn bã.
"Sau đó di nương liền đồng ý?" Vân Kiều khẽ nhíu mày.
"Con biết trong tay ta chỉ còn lại hai cửa hàng này. Ca ca con là đích tử, cưới vợ tự nhiên không cần ta lo, nhưng của hồi môn của con còn trông cậy vào hai cửa hàng này, ta sao nỡ dễ dàng buông tay..." Tiền Phương Quán càng nói giọng càng nhỏ.
"Mẫu thân đòi di nương trà trang và tửu trang, phụ thân có biết không?" Vân Kiều nhìn vẻ mặt của Tiền di nương, dường như đã đoán ra câu trả lời.
"Ông ấy biết..." Tiền Phương Quán lí nhí, không biết phải nói sao.
"Đâu chỉ vậy, lão gia còn ngồi ngay bên cạnh, không nói một lời. Phu nhân thì hùng hổ, luôn miệng nói là vì cái nhà này, nói là đã dốc hết của hồi môn của mình vào, chỉ để tranh thủ một tiền đồ tốt cho lão gia. Di nương lại ích kỷ như vậy, chỉ lo cho bản thân, cũng đừng trách bà ta nhẫn tâm không cho di nương đến gặp lão phu nhân lần cuối. Di nương thấy lão gia đã ngầm đồng ý, lão phu nhân lại giả bệnh không ra, nhất thời không có cách nào đối phó, đành phải rưng rưng gật đầu đồng ý, lúc này mới được ra ngoài gặp lão phu nhân một lần." Khúc ma ma ở bên cạnh không kìm được, liền kể hết mọi chuyện ra.
"Vân Kiều..." Tiền Phương Quán nắm tay con gái, lòng đau như cắt: "Đều tại di nương, không giữ được của hồi môn cho con..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play