Bả Vân Xu cảm thấy như đang ở trong mơ: "Trấn Vương Phủ, con sắp được vào Trấn Vương Phủ sao?"
Phụ thân nàng tuy là một văn quan thanh liêm, ở đế kinh cũng có chút danh vọng, nhưng Bả gia so với vương phủ thì tuyệt đối không dám so bì, vốn dĩ không thể đặt lên bàn cân.
Trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể gả vào vương phủ. Nàng vốn cho rằng nhị tỷ tỷ gả vào Huy Tiên Bá Phủ đã là giới hạn cao nhất mà nhà nàng có thể với tới. Nào ngờ Lương Nguyên Nghiễm lại để ý đến nàng. Nếu chuyện này thành, chẳng phải nàng còn gả tốt hơn cả nhị tỷ tỷ sao?
Nghĩ đến sau này về nhà mẹ đẻ, các chị em tranh nhau lấy lòng, phụ thân mẫu thân đều lấy nàng làm vinh dự, đó sẽ là cảnh tượng huy hoàng đến nhường nào?
"Thế nào? Còn nghĩ đến tên Như Ngọc kia không?" Liên Yến Như mỉm cười nhìn nàng.
Mặt Bả Vân Xu đỏ bừng, cúi đầu nói: "Trấn Vương Phủ tuy tốt, nhưng Lương Nguyên Nghiễm chung quy không được tuấn tú như Như Ngọc. Hơn nữa, hắn là một công tử phong lưu, phẩm hạnh cũng không thể so với Như Ngọc được."
"Đẹp mã thì có ích gì? Có ăn được không, có đổi ra bạc được không?" Liên Yến Như khinh thường, rồi nói tiếp, "Hơn nữa, Lương Nguyên Nghiễm tuy không có vẻ thanh tú như Như Ngọc, nhưng cũng là tướng mạo đường hoàng, một trang tuấn kiệt. Còn về phẩm hạnh, với gia cảnh của Như Ngọc, hắn muốn phong lưu cũng chẳng có điều kiện. Lương Nguyên Nghiễm sinh ra đã ngậm thìa vàng, đám hoàng thân quốc thích khắp đế kinh này, có ai mà không nợ bên ngoài vài món nợ phong lưu? Nhân phẩm này, chỉ cần bề ngoài coi được là được rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play