Nhưng đây không phải là lúc để chửi thề. Hắn hối hận vì đã ngại phiền phức mà không mang theo gã sai vặt vào viện này, giờ đây đúng là kêu trời không thấu, gọi đất không hay.
"Có ai không? Người đâu——"
Hắn hét lớn, vô cùng hoảng loạn. Hắn đang ở trong cái hố sâu này, lại là hậu viện, e rằng tiền viện không nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn.
Cả đời này của hắn cũng coi như làm rạng danh tổ tông, từ một tú tài nghèo không có gì trong tay, đến nay nắm giữ cả một gia nghiệp lớn, ở Tiền gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hắn còn bao nhiêu phúc chưa hưởng, bao nhiêu ước nguyện chưa thành, lẽ nào hôm nay báo ứng đã đến, hắn phải chết đuối trong cái mao vại hôi thối này sao?
Bên ngoài nhà xí, một người rón rén bước tới, thò đầu vào nhìn rồi lại lặng lẽ rút lui.
Bóng người đó nhanh chóng quay lại đông sương ở tiền viện. Vân Kiều đang đứng đợi trước cửa với vẻ mặt nghiêm nghị.
Kiêm Gia hai tay vặn vào nhau đến sắp thành bánh quai chèo, vừa thấy Cốc Dửu Tử quay về liền lao tới, nhỏ giọng hỏi dồn:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT