Hắn biết hôm nay đã bỏ lỡ cơ hội tốt, việc này đã không còn hy vọng, ngược lại còn đả thảo kinh xà, sau này muốn ra tay với cô em vợ họ này e là càng khó hơn. Hắn không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ tay tát mạnh vào mặt Kiêm Gia.

Hắn chửi ầm lên:

"Tiểu tiện tỳ, dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, lão tử đánh chết ngươi!"

Kiêm Gia bị đánh lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cũng không màng đến khóe miệng rớm máu, nàng đưa tay che nửa bên má sưng đỏ, lớn tiếng gọi ra ngoài:

"Cốc Dửu Tử, ngươi mau vào đây!"

Thẩm Trường Đông bản tính tàn bạo, vốn định đánh tiếp, nhưng nghe ngoài sân còn có người, lòng bất an, không dám ở lại lâu, liền hung hăng trừng Kiêm Gia một cái rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Cốc Dửu Tử vừa vặn bước vào, sượt qua vai Thẩm Trường Đông.

"Cô nương, người không sao chứ?"

Kiêm Gia đứng dậy từ dưới đất, chẳng buồn phủi bụi trên người, vội đến bên giường tha thiết nhìn Vân Kiều.

"Tiểu nhân ra mắt Cửu cô nương."

Cốc Dửu Tử hành lễ. Hắn vừa thấy vị cô gia của Tiền gia này từ trong phòng cô nương nhà mình bước ra, sắc mặt cô nương lại vô cùng khó coi, biết là có chuyện chẳng lành. Do dự một lát, hắn vẫn không yên tâm, bèn hỏi:

"Cửu cô nương, Thẩm cô gia..."

"Không có gì."

Vân Kiều thoáng lấy lại bình tĩnh. Cốc Dửu Tử là tiểu tư chuyên chạy việc vặt cho Tiền di nương, mẹ hắn lại là ma ma được di nương tin cẩn, là người đáng tin cậy.

"Ngươi ra ngoài chờ trước, đợi ta sửa soạn."

"Vâng."

Cốc Dửu Tử lui ra rồi khép cửa lại.

Hắn thầm nghĩ sắc mặt cô nương vừa rồi trông như bị dọa sợ, nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của Cửu cô nương, một nam nhân như hắn cũng không tiện hỏi nhiều. May mà trông cô nương không có vẻ gì đáng ngại.

"Cô nương, tên súc sinh đó có làm người bị thương không?"

Cốc Dửu Tử vừa đi khỏi, Kiêm Gia đã vội vàng đến gần, mắt đầy lo lắng:

"Sau này ngày ngày ở chung một mái nhà với tên súc sinh này, biết phải làm sao? Hay là cô nương thu dọn đồ đạc, chúng ta về thôi?"

Kiêm Gia thật sự sợ vỡ mật. Nàng chưa từng thấy kẻ vô lại nào như vậy, lại còn là họ hàng thân thích. Cô nương tuy từ nhỏ thông minh, gặp chuyện cũng có chủ kiến, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, chuyện liên quan đến danh tiết thế này cũng khó mà tự mình đứng ra.

Huống hồ có nói ra cũng chưa chắc có ai đứng về phía cô nương, ngược lại còn làm bẩn danh tiếng của mình.

"Không thể về được."

Vân Kiều mặt trắng bệch lắc đầu:

"Ta mới đến đây vài ngày, sức khỏe bà ngoại vẫn không khá hơn chút nào, cả ngày cứ nằm mê man. Một là ta không yên tâm về bà, hai là nếu ta cứ thế trở về Đế kinh, chẳng phải lại trao cái cớ vào tay người khác sao?"

"Cô nương nói phải."

Kiêm Gia dĩ nhiên hiểu ý nàng, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vân Kiều trấn tĩnh lại một lát, rồi vén chăn gấm, xỏ hài xuống giường:

"Có chuyện hôm nay, hắn chắc chắn không dám manh động nữa. Sau này chúng ta cẩn thận đề phòng là được."

"Vậy... cứ thế bỏ qua cho hắn sao?"

Kiêm Gia ôm má nóng rát, hằn học hỏi.

"Nếu có cơ hội, ta tuyệt đối không tha cho tên cầm thú đó."

Vân Kiều nói xong, mím chặt môi.

"Cô nương, nô tỳ hầu người thay đồ."

Kiêm Gia đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy bộ y phục đã chuẩn bị từ tối qua.

"Kiêm Gia, mặt ngươi không sao chứ?"

Vân Kiều ngước mắt, lo lắng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng.

"Nô tỳ không sao đâu ạ."

Kiêm Gia không để tâm, cười lắc đầu:

"Cô nương đừng lo, phận nô tỳ chúng tôi da dày thịt béo, một cái tát có là gì."

"Ủy khuất ngươi,"

Vân Kiều đau lòng khẽ vuốt lên vết sưng trên má nàng:

"Hay là ngươi đi luộc quả trứng gà chườm lên xem sao?"

"Không sao đâu ạ, một hai ngày là khỏi thôi."

Kiêm Hà lo lắng nhìn Vân Kiều:

"Ngược lại là cô nương, sắc mặt người quả thực có chút khó coi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play