Vân Kiều ngẩng lên đã thấy nhị cữu mẫu Đinh thị vén rèm bước vào, sau lưng là một ma ma.

Đinh thị đã ngoài bốn mươi, mặc một bộ khúc cư màu xanh sẫm, gấu váy để lộ một đoạn lụa trắng, chân đi đôi giày thêu miệng vuông màu hồng, trên đầu lại đội một chiếc vương miện hoa bằng vàng, thái dương còn cài mấy đóa hoa sặc sỡ, trông tuy lộng lẫy nhưng lại có vẻ kệch cỡm.

Vân Kiều chớp mắt, trong lòng nghĩ ra một từ vô cùng chính xác để miêu tả trang phục của nhị cữu mẫu — trọc phú.

Đinh thị xuất thân nghèo khó, không biết mấy chữ. Khi đó Tiền gia chưa kinh doanh, gia cảnh khá hơn nhà bà ta một chút — nhưng cũng không khá hơn là bao, thời đó cũng coi như môn đăng hộ đối.

Bây giờ giàu có, bà ta cũng không biết phải ăn mặc thế nào, chỉ nghĩ rằng cứ khoác hết những bộ quần áo, trang sức lọt vào mắt mình lên người là có thể thể hiện được thân phận.

Tay trái của bà ta khác với người thường, thiếu một ngón cái. Nghe nói là lúc nhỏ, chị gái trong nhà không trông nom cẩn thận, bà ta một mình chạy ra cạnh chuồng lợn, bị lợn cắn mất.

Lúc đó máu chảy rất nhiều, không cầm được, cả nhà đều nghĩ bà ta không sống nổi. Không ngờ phúc lớn mạng lớn, lại thoát được kiếp nạn này.

Tục ngữ có câu, đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Cha mẹ, ông bà hy vọng bà ta có thể khỏe mạnh, hoạt bát hơn, không còn gặp tai ương, nên sau tai nạn đã đặt cho bà ta một cái tên ở nhà.

Gọi là Đinh Cầm Kê.

Lần đầu tiên Vân Kiều nghe cái tên ở nhà này của nhị cữu mẫu, đã cười suốt nửa ngày. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, cái tên này đặt cũng hoạt bát quá.

Nhưng nếu nói cho đúng, trong lòng Vân Kiều cũng có một thắc mắc nhỏ, đã bị lợn cắn ngón tay, sao lại bắt gà, phải là bắt lợn mới đúng, cái tên này đặt cũng kỳ lạ.

Thấy Đinh thị bước vào, Vân Kiều lại trở về vẻ ngoan ngoãn thường ngày, mỉm cười hành lễ:

"Con xin thỉnh an nhị cữu mẫu."

Đinh thị không thèm hành lễ với Tiền lão phu nhân, cứ thế ngồi thẳng xuống chiếc ghế bên cạnh, đang định mở miệng thì thấy trên sàn nhà bừa bộn, liền đứng bật dậy, làm ra vẻ ngạc nhiên:

"Cơm canh ngon lành thế này, sao lại đổ hết xuống đất? Phí phạm đồ ăn ngon như vậy, phải bị Thiên Lôi đánh chết!"

Vân Kiều đang định lên tiếng.

Lý ma ma thấy vậy, sợ nàng rước họa vào thân, vội bước lên một bước nói trước:

"Thưa nhị phu nhân, đây là do lão phu nhân không cẩn thận làm đổ."

"Hả! Bà ta lại lên cơn gì nữa! Cá thịt hầu hạ tận miệng, còn hất bàn, đổ hết cả bàn đồ ăn ngon, làm vỡ hết bát đĩa! Phí phạm như vậy, sau này đừng ăn nữa!"

Đinh thị lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng chửi mắng:

"Cũng không ra ngoài mà hỏi xem, nhà ai ngày nào cũng có đồ ngon thế này mà ăn. Sướng không biết đường sướng, muốn chết thì chết cho tử tế, đừng ở nhà phá phách..."

Vân Kiều không nghe nổi nữa, cứ thế này, bà ta ít nhất còn có thể mắng thêm nửa canh giờ.

Đây chính là nhị cữu mẫu của nàng, tài ăn vạ thuộc hàng thượng thừa, chuyện bé xé ra to, làm ầm lên cho cả thiên hạ biết.

Cũng khó trách chuyện trong nhà đều do bà ta làm chủ, nhị cữu cữu răm rắp nghe lời. Nếu trái ý bà ta, bà ta làm ầm lên như vậy, ai mà chịu nổi?

Nhưng nhị cữu mẫu này cũng có người sợ, bà ta không dám dễ dàng cãi lại con rể Thẩm Trường Đông. Có lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác nhân ắt có ác nhân trị.

"Nhị cữu mẫu."

Vân Kiều khó khăn lắm mới tìm được lúc bà ta uống nước, mới chen vào được một câu:

"Bà ngoại chắc là không thích ăn những món thịt mỡ này, sau này chỉ cần mang chút cháo loãng là được, không cần phô trương như vậy."

"Con nhóc này, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Đinh thị nghe nàng nói, lập tức không chịu buông tha:

"Hóa ra ta ngày nào cũng hiếu kính bà ta như vậy, lại thành ra lỗi của ta à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play