Mọi người ngẩng đầu, thấy Lương Nguyên Nghiễm đang ôm vai bị thương, mặt mày giận dữ đứng ở cửa hoa sảnh, người lên tiếng là tiểu tư đang đỡ hắn.
Còn Tần Nam Phong đứng cách đó không xa, thân hình cao lớn, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Phu quân!" Bả Vân Nhiễm vừa thấy Lương Nguyên Nghiễm, liền gọi một tiếng, giãy khỏi tay mấy tỳ nữ rồi lao về phía hắn.
"Chuyện gì thế này?" Lương Nguyên Nghiễm mặt mày tái nhợt, thần sắc nghiêm nghị.
"Ta chỉ là nhớ đến mẹ ta thôi." Bả Vân Nhiễm quay đầu, hận thù nhìn Vân Kiều: "Nó bây giờ thì tiêu dao sung sướng, phong quang vô hạn, bao nhiêu người vây quanh nịnh nọt? Còn mẹ ta thì sao? Mẹ ta vĩnh viễn không thể trở về!"
"Mẹ ngươi là gieo gió gặt bão, liên quan gì đến ta?" Vân Kiều lạnh lùng nhìn nàng.
"Phu quân, chàng xem nó kìa!" Bả Vân Nhiễm mách tội với Lương Nguyên Nghiễm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play