Lúc này, Vân Kiều gần như đã ăn no.
Nàng vốn không ăn được nhiều, vừa rồi nói những món đó ngon, cũng chỉ là để chọc tức Tần Hoán Hi. Chỉ là mấy người ít khi vào bếp cùng nhau làm vài món ăn thường ngày, có thể ngon đến đâu chứ? Cũng chỉ là hương vị bình thường mà thôi.
Nàng không khiêu khích Tần Hoán Hi, cũng không nhìn ai, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Không ai chọc đến nàng, nàng sẽ không mở lời trước.
Nhìn lại Tần Hoán Hi, dù Lâm Cẩm Dung và Tần Hoán Lộc giả vờ như không có chuyện gì, tìm đủ cách bắt chuyện với bà ta, sắc mặt bà ta cũng không khá hơn.
Ngược lại, càng nhìn thấy vẻ thản nhiên của Vân Kiều, bà ta càng thêm tức giận, lại thêm Triệu Trung Trúc vẫn đang ăn, trong lòng bà ta như bị chặn lại, ăn cũng không được bao nhiêu.
Đây là lần đầu tiên Triệu Trung Trúc thấy có người có thể làm Tần Hoán Hi tức đến mức này, trong lòng thấy hả hê không ít. Bị chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được xả một hơi, vì vậy, khẩu vị tốt lên nhiều, ăn cũng không ít.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí càng lúc càng ngột ngạt. Vân Kiều cũng có chút mất kiên nhẫn, nàng đến đây không phải để chịu sắc mặt của những người này. Nếu năm nào cũng phải trải qua một lần như thế này, thật đúng là phiền phức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play