Nàng chỉ mong lập tức lôi Vân Kiều ra, trước mặt mọi người, làm cho nàng ta mất hết thể diện, rồi tống vào đại lao, cuối cùng xử tử. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng nàng đã thấy hả hê, đến lúc đó, Như Ngọc có thể hoàn toàn quên nàng ta được rồi chứ?
Hiện giờ, nàng và Như Ngọc cũng đã ở cùng nhau, Như Ngọc đối xử với nàng tốt hơn trước rất nhiều, hai người miễn cưỡng có thể nói là tương kính như tân. Nhưng nàng luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Ánh mắt Như Ngọc nhìn nàng, không có chút nồng nhiệt nào, khác xa ánh mắt nhìn Vân Kiều ngày trước.
Trong lòng nàng không cam tâm, nhưng vẫn phải giả vờ vô cùng mãn nguyện, còn Vân Kiều, đã sớm trở thành một điều cấm kỵ của Như Ngọc, trước mặt hắn, Bả Vân Xu chưa bao giờ dám nhắc đến nửa chữ Vân Kiều.
Người ta thường được voi đòi tiên, trước đây nàng nghĩ chỉ cần Như Ngọc có thể viên phòng với nàng, sống những ngày yên ổn, nàng đã mãn nguyện. Nhưng bây giờ, khi thật sự sống cuộc sống đó, nàng lại muốn có được trái tim của Như Ngọc.
Đây có lẽ là lòng người không đáy.
"Có gì mà không dám?"
Vân Kiều biết không trốn được, dứt khoát đi đến trước mặt Lý ngự y:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play