"Những chuyện này ngươi không cần lo, có ta ở đây, không ai dám không coi ngươi ra gì."
Thần sắc Hà Hoàng hậu trở nên nghiêm nghị.
"Nương nương thứ tội."
Vân Kiều xin tội một tiếng rồi mới nói:
"Con có một tỷ tỷ đích xuất, đã gả đến Huy Tiên Bá Phủ. Nương nương cũng biết, đương gia chủ mẫu nhà con xuất thân từ Tể tướng phủ, đối với vị tỷ tỷ đích xuất này của con như hòn ngọc quý trên tay, từ nhỏ đã tự mình chăm sóc, dạy dỗ điểm trà cắm hoa không gì không tinh thông. Thế nhưng tỷ ấy gả đến Huy Tiên Bá Phủ vẫn là người bị bài xích nhất. Huống chi là một thứ nữ nhỏ bé như con. Nương nương nguyện ý che chở là phúc khí của con, nhưng ngài thân là mẫu nghi thiên hạ, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con. Những người khác, có thể vì e sợ nương nương mà không dám làm gì con, nhưng họ vẫn sẽ không coi con ra gì."
Ngụ ý của nàng rất rõ ràng, mẹ ruột còn không bảo vệ được con gái ruột, huống chi là nàng cáo mượn oai hùm. Nàng đoán lời này nói ra, Hà Hoàng hậu sẽ không vui. Nhưng nàng không thể vì thế mà đồng ý, phàm việc gì không quyết đoán, ắt sẽ rước họa vào thân. Nếu lúc này không nói rõ, sau này sẽ còn phiền phức hơn.
Nàng nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, người ta đều nói Hà Hoàng hậu tính tình rất tốt, không biết là thật hay giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT