Hiện giờ, mấy chục năm đã trôi qua, Bả Ngôn Hoan đã lên đến chức Kim Tử Quang Lộc Đại phu.
Đại Uyên triều từ trước đến nay trọng văn khinh võ, chức quan văn chính tam phẩm của ông ở trong triều cũng có địa vị nhất định, thuộc phái văn quan thanh liêm, tự tạo thành một phe.
Nhưng trong mắt những hoàng thân quốc thích, quan tam phẩm cũng chẳng có gì ghê gớm.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, quan lớn hơn một cấp cũng đủ đè chết người. Ngay cả một viên quan thất phẩm nhỏ bé cũng có vài kẻ a dua nịnh hót, huống chi là một đại thần triều đình chính tam phẩm.
Trần Họa Trúc chính là một họa sĩ được những kẻ nịnh bợ đó tìm từ nơi khác về để vẽ tranh mừng thọ cho Bả lão phu nhân.
Trong Bả phủ, thường có đủ loại tửu sư, họa sư, trà sư ra vào, nhưng người thực sự lọt vào mắt xanh của Bả Ngôn Hoan thì có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Trần Họa Trúc xem như miễn cưỡng được vào cửa Bả gia.
Hắn giỏi vẽ chân dung, Vân Kiều đã từng thấy bức tranh hắn vẽ cho tổ mẫu, quả thực sống động như thật, giống như người thật bước ra từ trong tranh.
Bả Ngôn Hoan thấy hắn có tài năng hội họa hơn người, lại biết lấy lòng lão phu nhân, nên đã giữ hắn lại trong phủ.
Sau đó, hắn vẽ một bức chân dung cho nhị cô nương Bả phủ, Bả Vân Hân, cũng chính là nhị tỷ tỷ của Vân Kiều. Nghe nói Bả Vân Hân vô cùng yêu thích bức tranh đó, không đợi khô đã treo ngay trong khuê phòng của mình. Các tiểu thư khuê các đến chơi thấy vậy đều tấm tắc khen ngợi, vô cùng ngưỡng mộ.
Tài năng của Trần Họa Trúc dần dần được lan truyền, người tìm hắn vẽ chân dung cũng ngày một nhiều, có thể nói là đang phất lên như diều gặp gió ở Đế kinh.
Vân Kiều cũng từng vô tình gặp hắn, lờ mờ nhớ rằng hắn trông khoảng hai mươi tuổi, người gầy, mặt mày có vài phần nho nhã, phong lưu. Lúc đó nàng còn nghĩ tướng mạo này cũng không làm xấu đi cái tên của hắn.
Ngoài ra, nàng không biết gì thêm.
Vân Kiều suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy mơ hồ, khó hiểu:
"Trần Họa Trúc đó, ta và hắn không hề có quan hệ gì, tại sao hắn lại làm vậy? Và tại sao ngươi lại nghe lời hắn?"
Mộc Cận hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu lí nhí, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
Kiêm Gia lại như nhớ ra điều gì:
"Mộc Cận, ta nhớ ra rồi, hắn đã từng tìm ngươi, khoảng sau khi ngươi bị bệnh hồi nửa năm trước phải không?"
Trận ốm nặng đó, Mộc Cận suýt nữa mất mạng, Kiêm Gia dĩ nhiên nhớ rất rõ.
Mộc Cận chỉ cảm thấy sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng chốc đứt phựt sau lời nói của Kiêm Gia. Nàng không kìm được nữa, che mặt khóc nức nở, rồi từ từ kể lại nguyên do.
Lúc đó, Trần Họa Trúc vẫn chỉ là một kẻ vô danh trong Bả phủ.
Hắn tuy có tài vẽ, nhưng chưa từng được đi học, là một kẻ mù chữ. Trong cái thời đại mà việc học được coi là vinh quang này, dĩ nhiên hắn không thể có được vị trí cao sang. Bả Ngôn Hoan nuôi hắn trong phủ, nhưng chưa bao giờ để hắn vào mắt.
Tuy nhiên, dù Bả Ngôn Hoan không coi trọng hắn, nhưng trong mắt các tỳ nữ, tiểu tư trong phủ, hắn cũng được xem là một nhân vật. Lâu dần, hắn cũng trở nên thân thiết với đám người hầu.
Chiều hôm đó, Mộc Cận nhân lúc rảnh rỗi ra vườn định dời vài cây diên vĩ về. Khi đi qua gian nhà phụ chứa đồ lặt vặt trong vườn, nàng nghe thấy tiếng người vọng ra, nhưng cửa ngoài lại khóa chặt.
Mộc Cận sợ hãi, tưởng là có ma. Nhưng mặt trời chiều vẫn còn đó, yêu ma quỷ quái sao lại ra ngoài gây rối khi trời chưa tối?
Nàng ghé tai nghe, lại không thấy động tĩnh gì, bèn lấy hết can đảm, ghé mắt vào khe cửa nhìn vào trong.
Tuy đã gần hoàng hôn, nhưng may là gian nhà này quay lưng về phía cửa sổ tây, nên ánh sáng vẫn đủ.