"Là..." Hàn Thục Trân cúi đầu, ngập ngừng nói: "Là chuyện của ngươi và Như Ngọc... Ta vô tình nghe huynh tẩu ta nhắc tới, chuyện mẹ của Như Ngọc năm đó muốn từ hôn... hình như tẩu tử ta cũng ở trong đó thêm dầu vào lửa. Ta... thực sự xin lỗi... Ta cũng không biết phải nói thế nào."
"Ngươi nói ngốc nghếch gì vậy." Bả Vân Kiều vuốt lại lọn tóc mai cho bạn, nhẹ nhàng nói: "Năm xưa ta đồng ý đính hôn với Như Ngọc vốn chỉ là nhất thời bồng bột, sau đó đã hối hận rồi. Chuyện từ hôn là do Liên Yến Như bày mưu để Bả Vân Xu và Như Ngọc ngủ chung một giường, không liên quan đến người khác. Hơn nữa, cho dù tẩu tử ngươi có nói xấu gì ta sau lưng, cũng không thể trách ngươi, đâu phải ngươi xui nàng ấy đi nói, ngươi có gì phải xin lỗi ta chứ?"
"Nhưng ta luôn cảm thấy đó là lỗi của tẩu tử ta..." Hàn Thục Trân có chút buồn bã: "Đôi khi ta nghĩ, có huynh tẩu như vậy thà không có còn hơn."
"Nghĩ những chuyện này cũng vô ích, dù sao ngươi cũng đã xuất giá, giữ thể diện là được rồi, lúc nào cần qua loa thì cứ cho qua, đừng lúc nào cũng rạch ròi trắng đen." Bả Vân Kiều dịu dàng khuyên bạn.
Hàn Thục Trân gật đầu, rồi lại nhớ ra hỏi nàng: "Ngươi nói, Bả Vân Xu thật sự đã ngủ chung giường với Như Ngọc à?"
"Hoàn toàn chính xác." Bả Vân Kiều gật đầu.
"Thảo nào." Hàn Thục Trân bừng tỉnh ngộ: "Thảo nào... Ta cứ thắc mắc sao Như Ngọc lại chịu cưới ả ta. Lúc đó ta còn thấy lạ, Bả Vân Xu đeo bám Như Ngọc dai như đỉa mà hắn cũng không lung lay, sao đột nhiên lại đồng ý thành thân, hóa ra là có nguyên do này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT