"Mộc Cận!" Lửa vừa tắt, Vân Kiều liền đỏ hoe mắt xông tới.
Mọi người tiến lên giúp đỡ nhấc cây xà ngang đang đè trên người Mộc Cận ra.
Mái tóc đen của Mộc Cận đã cháy rụi, khuôn mặt cũng đen kịt, trong đêm tối thậm chí còn khó phân biệt được ngũ quan.
"Mộc Cận, Mộc Cận, ngươi sao rồi..." Kiêm Gia bật khóc nức nở.
Vân Kiều chỉ cảm thấy tim thắt lại, mắt hoe đỏ.
"Vẫn còn thở." Một người dân làng đưa tay dò dưới mũi Mộc Cận.
"Đến nhà ta trước đi!" Tưởng thị lúc này mới bước tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play