"Con ơi là con!" Liên Yến Như nhìn bộ dạng của nàng, vừa thương vừa giận, "Con cũng chỉ giỏi bắt nạt người nhà, xem con rời khỏi ta rồi thành cái dạng gì? Ở nhà ta đã dặn con thế nào? Ta đã nói, không có bạc thì không làm được việc, bảo con phải giữ bạc cho cẩn thận. Con thì hay rồi, thành thân ngày thứ hai đã đưa hết bạc cho mụ đàn bà độc ác đó. Con hồ đồ quá đi mất!"
Bả Vân Xu tựa vào đầu gối bà, khóc nức nở, đâu còn vẻ uy phong như lúc ở nhà?
"Phu nhân, cô nương đã tủi thân đến mức này rồi, người đừng trách cứ nàng nữa. Theo lão nô thấy, chuyện này đều do Dương thị." Hàn ma ma đứng bên cạnh khuyên.
Liên Yến Như lắc đầu: "Gốc rễ của chuyện này, không nằm ở Dương thị."
"Lão nô biết, cũng tại Tứ cô gia không bảo vệ được cô nương. Nếu ngài ấy bảo vệ, Dương thị cũng không dám ngang ngược như vậy." Hàn ma ma gật đầu nói.
"Ngươi chỉ nói đúng một nửa." Liên Yến Như nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm, "Một nửa còn lại là ở Bả Vân Kiều. Nếu không có nó, Như Ngọc sao lại không toàn tâm toàn ý?"
"Phu nhân nói Cửu cô nương?" Hàn ma ma ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT