Các tỳ nữ nhìn nhau, không ai tiến lên trả lời.
Mà Hoàng Cúc đang đứng trước phòng Vân Kiều, khóe môi lại khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt luôn hiền lành thoáng qua một tia khôn khéo. Cô nương không phải thanh cao sao? Không phải không chịu làm thiếp sao? Chỉ vì điều này mà chần chừ không chịu làm di nương cho Tần thiếu gia!
Tốt lắm, vậy thì hủy đi sự thanh cao của ngươi, để cho mọi người đều khinh bỉ, sỉ nhục ngươi. Ngươi không phải không chịu thừa nhận có tình cảm với Tần thiếu gia sao? Có bản lĩnh thì nghe tin đừng có như cha mẹ chết. Bây giờ, mọi người sẽ biết trong lòng ngươi có Tần thiếu gia, xem ngươi còn chối cãi thế nào?
Lời chính là do nàng ta "vô tình" truyền ra ngoài.
Nàng ta không thể chịu được bộ dạng của cô nương. Lúc người ta còn sống, ngươi không trân trọng, bây giờ hối hận, nằm đó nửa sống nửa chết, có ích gì?
Dù sao nàng ta cũng sẽ không ở lại, khuấy cho Bả gia một vũng nước đục, rồi sẽ đi thật xa, không bao giờ quay lại.
Vân Kiều càng thảm, trong lòng nàng ta càng sung sướng. Sự bất mãn và ghen tị tích tụ từ lâu đã bén rễ trong lòng nàng ta, sau khi Vân Kiều ngã bệnh liền nhanh chóng phát triển, chỉ một đêm đã thành cây đại thụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT