"Nếu ca ca đã bảo muội nói, vậy muội sẽ nói." Vân Kiều cười cười: "Nếu có nói sai, hai người đừng trách muội."
"Nói gì vậy chứ." Hạ Tĩnh Xu lườm nàng một cái.
"Vậy được." Vân Kiều dừng lại một chút rồi nói: "Thật ra, lời ca ca vừa nói cũng không sai, đúng là phải bàn bạc. Hai người hãy cùng nhau nói rõ ngọn nguồn sự tình cho nàng ta biết, để nàng ta biết đây là việc phụ thân lén lút làm sau lưng hai người. Sau đó cũng đừng nói gì đến chuyện đuổi đi, lời đó nghe rất khó nghe, mà ca ca cũng chưa từng thừa nhận thân phận của nàng ta. Cứ thẳng thắn nói với nàng ta, ở lại cũng chỉ là cả đời ở góa, nếu nàng ta đồng ý, hai người hãy khách khí đưa nàng ta về nhà, giải thích rõ ràng với Nhan gia. Chuyện này phụ thân làm trong im lặng, ước chừng Nhan gia cũng chưa gióng trống khua chiêng. Chỉ cần bảo Nhan gia che giấu một chút, nàng ta vẫn là một cô nương trong sạch, sau này vẫn có thể tìm được một gia đình tốt."
"Cách của muội muội hay lắm." Hạ Tĩnh Xu nghe xong, lập tức cười nhìn Bả Vân Đình: "Chàng nói không sai, muội muội quả nhiên thông minh hơn người."
Một cách chu toàn như vậy, nàng không thể nào nghĩ ra được.
"Nhưng, nếu làm như vậy rồi, nàng ta vẫn không chịu đi thì sao?" Bả Vân Đình vẫn còn chút nghi ngờ.
"Nếu nàng ta thật sự không chịu đi, vậy huynh cứ đến nói rõ với cha mẹ nàng ta, không phải huynh muốn làm lỡ dở đời nàng ta, mà là do chính nàng ta lựa chọn. Đến lúc đó, nếu nàng ta vẫn kiên quyết ở lại, vậy thì không phải lỗi của huynh nữa." Vân Kiều chớp mắt: "Dù sao, trong nhà cũng không thêm một miệng ăn, là phụ thân mang người về, ông ta tự nhiên phải nuôi, huynh chỉ cần không đến chỗ nàng ta là được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play