Tuy thời thế bây giờ đã khác xưa, những chuyện ngày trước giờ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng Bả Ngôn Hoan là người rất coi trọng thanh danh, ông ta tuyệt đối không cam tâm bị người đời sau lưng đàm tiếu.
"Cữu cữu và di mẫu chỉ đi qua đại môn, không vào tiền sảnh, những vị khách kia cũng không nhận ra họ, phụ thân ngăn cản họ làm gì?" Vân Kiều nói rồi nhìn xuống bụng đang nhô lên của Tiền di nương, cười nói: "Bây giờ đệ đệ đang ở trong bụng di nương, cũng phải có chút tác dụng chứ. Di nương mở lời, rồi khóc một chút, phụ thân chắc chắn sẽ đồng ý."
Trên đường về nàng đã sớm nghĩ cách thuyết phục di nương. Di nương trước kia nhút nhát, bây giờ đã khá hơn nhiều. Nàng chỉ cần khích lệ thêm, nếu không được thì nhờ Diệp di nương nói giúp, chắc chắn sẽ thành công.
"Con bé này." Tiền di nương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Học đâu ra những lời này vậy."
"Phụ thân thương di nương, con biết mà, huống chi bây giờ còn có đệ đệ?" Vân Kiều cười: "Theo con thấy, di nương không cần lo lắng, cứ làm theo lời con là được."
Tiền di nương vẫn có chút do dự.
"Di nương đừng do dự nữa, con không muốn ngày đại hỉ mà di nương lại một mình trốn trong phòng khóc đâu." Vân Kiều lại khuyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT