Độc Cô Hạ kiên nhẫn an ủi: "Tiểu sư tổ không thể nghĩ mọi chuyện đều chu đáo, hơn nữa bước đi và phương pháp của ngài thật sự chính xác, kết giới bảo vệ họ cũng không có vấn đề gì, là do người kia không nghe lời thôi. Pháo trúc vào dịp không phải cuối năm và lễ mừng cũng khó tìm được, vẫn là đồ tôn vô tình gặp được hàng tồn ở huyện nha. Chủ yếu là đồ tôn tìm đọc tài liệu chậm trễ, không thể giúp ngài phân ưu. Nói đến lần này ngài rời núi cũng là để rèn luyện, đây cũng coi như là sự trưởng thành trên con đường rèn luyện."
Giang Sầm Khê thở dài một hơi rồi hỏi chuyện chính: "Trước đó có ai bị mất tích không?" Vừa hỏi chuyện nàng lại lần nữa tiến vào kết giới, chém giết tiểu yêu.
Độc Cô Hạ không giúp được gì trong chuyện này, liền đứng ngoài kết giới nói: "Gần ba năm qua có tổng cộng bảy người mất tích hoặc tử vong trong rừng, có người là mất tích, có người chỉ còn lại thi cốt, không thể phân biệt được có phải do chúng gây ra hay do các hung thú khác trong rừng."
"Nếu đã vậy, vừa rồi mấy người kia cũng coi như không đến vô ích." Giang Sầm Khê trả lời như vậy.
Độc Cô Hạ tự nhiên đã hiểu: "Ừm, sau khi họ trở về truyền tin tức, khiến người ngoài biết trong rừng có yêu thú, sau này sẽ không ai dám đến đây nữa, cũng có thể tránh được tai họa tiếp theo. Cánh rừng này nhìn có vẻ không yên ổn, ít đến thì tốt hơn."
Giang Sầm Khê vừa xử lý tiểu yêu thú, vừa nói lớn: "Vị tiểu hữu này cũng đã nhìn lâu rồi, sao không xuống cùng dọn dẹp?"
Người con gái vẫn luôn ẩn mình trên thân cây nhận ra mình bị phát hiện nhưng không hề hoảng sợ, ngược lại thản nhiên cười lớn, nói với Giang Sầm Khê bằng giọng điệu cà khịa: "Ngươi cầu ta đi!" Hiển nhiên vẫn nhớ cuộc đối thoại của họ ở quán trọ trước đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play