Tống Thanh Nhược bước chân vào nội thất liền nhìn thấy cả căn phòng lộn xộn đến mức chẳng còn chỗ đặt chân. Đầy đất toàn mảnh sứ vỡ vụn, thái y sốt ruột đi qua đi lại, đám nha hoàn cùng thị vệ chỉ dám đứng nép sang một bên, không ai dám tiến lên.
Trên giường, Tiêu Bắc Hoài nghiêng người tựa vào gối, sắc mặt tái xanh, đôi mắt khép hờ như đang mê man, toàn thân căng thẳng cảnh giác như con thú bị thương. Vết thương trên lưng khiến hắn không thể mặc y phục, bờ vai rắn chắc hiện đầy vết máu đã khô. Hắn khẽ lẩm bẩm điều gì đó, Thanh Nhược đứng cách một đoạn xa vẫn không nghe rõ.
Hạ ma ma nhẹ giọng, lo lắng nói:
“Tống tiểu thư, phiền người… thử lại gần xem sao.”
Thanh Nhược thoáng do dự, ánh mắt lướt qua những người đang nhìn mình, trong lòng chợt dấy lên cảm giác nặng nề. Nàng hít sâu, cắn chặt răng rồi chậm rãi bước từng bước về phía giường. Mỗi bước đi, nàng đều cảm thấy như đang đặt chân lên mũi dao, vừa đau vừa lạnh.
Khoảng cách không dài, song đối với nàng lại như vạn dặm. Trong thoáng chốc, Thanh Nhược thầm ước đoạn đường này kéo dài mãi để nàng khỏi phải đối mặt với người kia, thậm chí… nếu đời này có thể không bao giờ gặp lại nữa, có lẽ cũng là một loại giải thoát.
Cho đến khi nghe Xuân Đào nhẹ gọi: “Tiểu thư…”, nàng mới giật mình, nhận ra bản thân đã đứng ngay mép giường. Đôi chân tựa bị định trụ, chẳng dám bước thêm nửa phân. Sợ hãi, bàng hoàng cùng đủ loại cảm xúc hỗn độn khiến nàng run rẩy không thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play