Mấy ngày sau, Tống Thanh Nhược cho xe ngựa đi chùa Hộ Quốc cầu phúc. Thật ra, nàng cũng chẳng phải vì muốn cầu gì cho bản thân, chỉ là không muốn suốt ngày đối mặt với Tống Thanh Vận – người mấy hôm nay luôn quỳ gối ngoài viện cầu tình cho Tiết thị, khiến nàng phiền muộn không thôi.
Đến chùa Hộ Quốc, nàng trước tiên vào đại điện, thành kính dâng hương khấn Phật, cầu cho mọi sự trong nhà được bình an. Sau đó, Tống Thanh Nhược lui về dãy liêu viện phía sau để nghỉ chân.
Buổi trưa trôi qua, nàng tẩy tay xong thì lẳng lặng ngồi bên bàn con, chăm chú chép kinh Phật. Trên người nàng đã thay ra váy áo thường ngày, chỉ khoác một bộ tăng bào màu xám tro đơn giản, gọn ghẽ. Mái tóc dài đen nhánh vấn cao, cố định bằng một cây trâm bích ngọc, để lộ chiếc cổ trắng mịn như thiên nga, càng khiến dung nhan thanh khiết như sương sớm thêm vài phần thoát tục.
Bên ngoài phòng, ba nha hoàn Hồng Tụ, Xuân Đào và Mạch Tuyết vừa trò chuyện vừa để mắt trông chừng.
– Ai… Hồng Tụ, trước kia tiểu thư thường đến nơi này lắm sao? Ta thấy mấy vị tăng nhân ở chùa đều quen biết ngươi – Xuân Đào khẽ cảm thán.
– Vâng, tiểu thư vẫn thường tới chùa này để cầu phúc cho phu nhân quá cố – Hồng Tụ đáp, tay vẫn chăm chú thêu, chẳng buồn ngẩng đầu. Nàng còn một câu chẳng nói ra: trước kia, tiểu thư cũng luôn cầu bùa bình an cho biểu thiếu gia. Chỉ là… tấm bùa ấy đã bị lão gia xé bỏ. Nghĩ đến chuyện đó, Hồng Tụ không khỏi thở dài. Không biết giờ này biểu thiếu gia ở phương xa còn bình an chăng…
Mạch Tuyết tò mò hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play