Từ đêm hôm đó trở đi, Tống Thanh Nhược lấy cớ thân thể chưa lành, cáo ốm không tiếp khách. Việc nàng từng dưỡng bệnh ở Giang Nam vốn ai cũng biết, cho nên không ai nghi ngờ, nàng cũng được yên ổn mà trôi qua ba ngày thanh nhàn.
Ba ngày ấy, ngoài lúc đọc sách, nàng chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Mạch Tuyết trêu đùa con linh hồ nhỏ mới bắt được. Mạch Tuyết nhiều lần khuyên nàng thử ôm một chút, nhưng lần nào cũng bị Tống Thanh Nhược uyển chuyển từ chối. Nàng nhìn ra, con linh hồ kia đối với Mạch Tuyết rất thân quen, cũng chỉ vì thế mà nàng càng không muốn chạm vào.
Có lẽ Tề Hành cho đến giờ vẫn nghĩ mình vận khí tốt. Thực ra, đi săn núi rừng dù có bắt được hỏa hồ hay linh hồ cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy, vậy mà cả hai đều xuất hiện cùng lúc. Nếu không phải lúc quân lính lùa mãnh thú ra khỏi sơn cốc, chúng đã sớm ẩn mình chẳng ai trông thấy.
Buổi chiều, giờ Thân. Tống Thanh Nhược ngồi bên án đọc sách, Hồng Tụ thì ngồi trên trường kỷ chuyên tâm làm thêu. Từ khi Hồng Tụ khỏi bệnh, nàng chỉ muốn Hồng Tụ hầu hạ mình, những người còn lại đều khéo léo tìm cớ phân phó làm việc khác.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó, Mạch Tuyết bước vào bẩm báo:
“Tiểu thư, là Thất công chúa đến.”
Tống Thanh Nhược buông quyển sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Mạch Tuyết, ánh mắt có chút nghi hoặc. Nàng và Thất công chúa vốn không quen biết, sao công chúa lại tới nơi này? Nhưng dẫu trong lòng khó hiểu, cũng không thể để công chúa phải chờ lâu. Nàng khẽ dặn:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT