Tiêu Bắc Hoài không đưa Tống Thanh Nhược đến biên quan như lời đồn, mà dẫn nàng về phương Tây Nam, đến một trấn nhỏ yên bình thuộc đất phong của Duyện Châu Vương – thất đệ của Hoàng đế.
Hắn mua một tiểu viện ở nơi đây. Sân nhỏ vuông vức, bố cục có đôi phần giống với tiểu viện của Yêu yêu ở kinh thành. Hàng rào gọn gàng, trong vườn có một vạt hoa nhỏ xinh đang e ấp đón nắng sớm. Nội thất trong nhà không cầu kỳ, nhưng đồ dùng từ chiếc chén, cái ly đều được chọn lựa kỹ càng, giản dị mà tinh tế.
Bắc Hoài nắm tay nàng, dắt đi khắp sân, giọng trầm thấp như đang dỗ dành:
“Yêu yêu, nơi này có vừa lòng không?”
Thanh Nhược nhìn quanh, mọi thứ đều mới lạ, an tĩnh như một giấc mộng xa xôi.
Bắc Hoài không hề đưa nàng đi biên quan, chỉ nói muốn cùng nàng mai danh ẩn tích, rong ruổi khắp nơi, một đời an ổn. A Mãn tròn trăm ngày, hắn đặt tên con là Tiêu Tư Mộ – “sớm tối nhớ nàng, mộ nàng”, đó là cách hắn giải thích.
Hắn còn đổi tên thành Tiêu Yến, nói rằng “yến” là tiếng chim yến ríu rít, ý chỉ niềm vui sum họp. Thanh Nhược chỉ lặng lẽ gật đầu. Dù nàng ở nơi nào, chỉ cần là Tiêu phu nhân của Bắc Hoài, thế là đủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT