Mạch Tuyết muốn mở lời lại thôi, đôi mắt lo lắng nhìn Tống Thanh Nhược.
“Phu nhân…”
Tống Thanh Nhược khẽ lắc đầu, giọng trầm tĩnh nhưng mang theo nỗi mỏi mệt:
“Mạch Tuyết, nếu ngươi không muốn nói thì đừng miễn cưỡng. Ta không cần biết… Hắn nếu đã không muốn để ta hay, tất có nguyên do riêng. Thế nhân chỉ giỏi đoán già đoán non, lời đồn chỉ khiến lòng người thêm loạn, bọn họ biết được gì chứ?”
Mạch Tuyết khẽ rưng rưng, nghẹn ngào đáp:
“Phu nhân có thể nghĩ như vậy… thật khiến nô tỳ yên lòng. Giờ người quan trọng nhất là phải tự bảo trọng. Hầu gia… ắt có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Tống Thanh Nhược lặng im, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu lộ đã nghe thấu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play