Sau khi hồi phủ, Tống Thanh Nhược liền nghĩ đến việc xem xét lại những sản nghiệp hồi môn được ghi dưới danh nghĩa của mình. Nàng muốn tìm xem có cửa tiệm nào thích hợp để cải tạo, nhằm tạo thêm một chốn nương thân cho nữ tử tại Từ thiện đường — ít nhất là cho họ một nơi nương nhờ, có thể sống yên ổn bằng chính sức mình.
Cũng bởi ý nghĩ ấy, những ngày gần đây nàng bắt đầu bận rộn nhiều hơn, khác hẳn vẻ nhàn nhã thường ngày.
Hôm ấy, Mạch Tuyết đến truyền tin, thần sắc đầy hớn hở:
“Phu nhân, Hầu gia hôm nay trở về phủ, nô tỳ nghĩ… chúng ta nên ra ngoài đón một chút.”
Tống Thanh Nhược lúc này mới giật mình nhớ ra — mấy hôm trước Tiêu Bắc Hoài có viết thư báo tin trở về, vậy mà nàng lại lơ đãng quên mất.
Nàng vội vàng chải chuốt, khoác thêm một tấm áo choàng viền lông hồ ly mềm mại, chỉ để lộ gương mặt trắng hồng như ngọc, búi tóc cài một cây trâm bích ngọc do chính tay Tiêu Bắc Hoài khắc tặng. Kể từ khi mang thai, khí sắc nàng càng thêm rạng rỡ. Mạch Tuyết vừa nhìn vừa thầm tán thưởng trong lòng — bảo là giai nhân chốn hậu cung ba ngàn người, e cũng khó có ai sánh được phong vận như phu nhân nhà nàng.
Tống Thanh Nhược vừa ra tới tiền sảnh, vốn định đi ra tận ngoài phủ để đón, thì đã nhận được tin truyền lại: Hầu gia vừa vào cung trước, căn dặn mọi người không cần ra ngoài nghênh tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT