Ngô đại cô nương vốn định nhắc lại mấy chuyện trong nhà, lấy đó khơi dậy ký ức cho nhị muội, song lại sợ làm nàng kinh hãi, trái ngược thành bất lợi. Ngô lão gia đã sớm tính toán, định đưa mấy thứ nữ về quê, tuổi cũng dần lớn, ông vốn chẳng muốn chuẩn bị sính lễ gả đi, sợ rồi lại sinh thêm mấy mối thông gia nghèo nàn, vất vả chẳng ích chi.
Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn nhị muội ngẩn ngơ mà trong lòng thầm than: “Nếu thai này chẳng thuận, e rằng cả đời chỉ có thể ngâm mình trong bát nước hoàng liên, cơm ăn cũng như nuốt hạt sen đắng, khổ tận tâm can.”
Hôm ấy, bà mối lại dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đến Ngô gia. Nhị muội nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng chọn ba đứa trông thật thà để làm nha đầu. Đến khi trả giá, trong đó có một tiểu cô nương cha mẹ chỉ cần một đấu gạo liền gả bán đi!
Ngô đại cô nương ghé tai muội thì thầm:
“Gạo tuy chẳng phải vật báu gì, song trong nhà nào cũng giữ lại để làm giống, không ai lưu nhiều. Dù có bạc, chẳng dễ gì mua được đâu.”
Tiểu cô nương kia tựa hồ cũng hiểu bản thân chẳng đáng giá, thân hình run rẩy, đôi tay co lại.
Ngô Phùng thị bình thản nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT