Vân Thanh Nhược ngủ không yên giấc, vừa chợp mắt được một lúc thì cửa phòng đã bị gõ vang. Cô đỡ trán ngồi dậy, thở dài bất lực: “Chuyện gì vậy?”
“Thái thái, người nhà họ Vân đến thăm.” Dì Vương nói.
Vân Thanh Nhược ngẩn người một lúc, rồi lại thở dài, cảm thán tốc độ lan truyền tin tức thật nhanh.
“Hay là tôi nói cô không có ở đây, bảo bọn họ đi luôn nhé!". Dì Vương vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thái thái, cô đã xem tin tức chưa?"
Nghe vậy, Vân Thanh Nhược thuận tay lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy được tin tức liên quan. Chà, chẳng trách nhà họ Vân lại đến sớm như vậy! Giờ thì chắc cả mạng xã hội đều biết người tình trong lòng thật sự của người đứng đầu tập đoàn Hàn thị đã trở về, mà cô, người ‘mặt dày bám dính’ vào cuộc hôn nhân này, sắp bị đá khỏi vị trí tam thái thái của nhà họ Hàn.
Ánh mắt dì Vương tràn đầy thương cảm, đang định nói gì đó, thì chuông cửa lại vang lên. Sắc mặt bà thay đổi, trong lòng dâng lên cơn giận dữ. Thái thái còn chưa kịp lên tiếng mà đã có người dưới nhà tự ý mở cửa cho người vào. Đây là nghĩ chắc chắn cô sắp bị đuổi đi nên muốn nịnh bợ người mới à?
“Thái thái” bà nhíu mày, “Cô cứ ở trên này đi, tôi xuống dưới đuổi họ về”.
Dì Vương là người được mời về sau khi Vân Thanh Nhược kết hôn. Bà là một trong số ít người hiếm hoi trong nhà họ Hàn có chút thiện cảm với cô. Qua vài lần tiếp xúc với nhà họ Vân, bà cũng hiểu rõ đó là một gia tộc chuyên hút máu Vân Thanh Nhược, lại còn than vãn máu không đủ ngọt.
“Không sao, để họ vào đi.” Vân Thanh Nhược thản nhiên nói. Nếu cô muốn sống một cuộc đời yên ổn ở kiếp này, thì cần giải quyết dứt điểm hai việc: Một là ly hôn với Hàn Tử Yến, hai là xử lý nhà họ Vân. Giờ họ đã nóng lòng muốn đến tìm cô, thì cô cũng tiện nước đẩy thuyền.
Dì Vương nghe Vân Thanh Nhược đã lên tiếng, thì cũng không nói gì thêm nữa. Khi bà đi xuống lầu thì thấy một nữ giúp việc trẻ đã mở cửa cho người vào.
Dì Vương nhíu mày trừng mắt nhìn cô, nhưng đối phương lại chẳng hề để ý mà nói: “Chuông cứ reo mãi, tôi sợ làm phiền đến thái thái.”
Dì Vương còn chưa kịp nói gì thêm, thì một giọng nữ the thé vang lên từ ngoài cửa: “Chị Thanh Nhược, chị thật là điềm tĩnh ghê ha. Nghe nói tối qua Hàn tam thiếu còn đi khách sạn với Nguyễn Ninh Tuyết kìa~”
Giọng nói vừa dứt, một cô gái trẻ xuất hiện ở cửa, cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt của một thương hiệu xa xỉ, đáng lẽ phải làm nổi bật khí chất thanh lịch và tinh nghịch của cô, nhưng lại bị lớp trang điểm đậm phá hỏng hết. Lông mi giả dày cộp như quạt, mỗi lần chớp mắt cứ như có gió thổi qua, phấn mắt cam lấp lánh, cùng vẻ ngoài vênh váo tự đắc. Thật sự cái thẩm mỹ này khiến người ta không thể khen nổi.
Dì Vương không để lại dấu vết mà quay đầu đi, chẳng muốn hành hạ mắt mình chút nào. Nhà giàu mới nổi đúng là vẫn là nhà giàu mới nổi, có bám dính được vào hào môn thì cũng chỉ trở thành trò cười.
Vân Hiểu Hiểu tiện tay đưa túi xách trong tay cho người giúp việc cạnh bên, rồi nghênh ngang nhìn quanh, đánh giá cả căn nhà như thể mình mới là chủ nhân ở đây. Cô phát hiện nơi này còn lạnh lẽo hơn cả lần cô mới đến cách đây hai năm, chẳng có một chút hơi người nào, hệt như căn nhà mẫu. Đừng nói đến dấu vết của bà chủ, ngay cả dấu vết của ông chủ cũng như không tồn tại. Nếu không phải thấy quản gia đứng chắn ngay cầu thang, cô đã xông lên phòng ngủ trên lầu xem rồi. Nhưng cho dù không nhìn, thì cô cũng đoán được tình hình.
Giọng điệu của cô ta không giấu được vẻ hả hê, cô quay lại nói với người phụ nữ phía sau: “Mẹ, mẹ nhìn chị Thanh Nhược xem, cưới vào đây đã hơn hai năm rồi mà Hàn tam thiếu còn chẳng thèm ngó tới, giờ thì ngay cả nhà cũng chẳng về nữa”. Nói đến đây, cô ta giả vờ thở dài: “Sớm biết thế thì để con gả vào còn hơn, để chị Thanh Nhược đỡ phải chịu cảnh này.”
Quản gia nghe mà muốn bật cười, nói cứ như thể chỉ cần Vân Hiểu Hiểu cô muốn thì Hàn tam thiếu sẽ chịu cưới vậy.
“Chẳng phải thế sao, nếu sớm biết Hàn tam thiếu có thể nắm quyền nhà họ Hàn, ngay từ đầu đã không nên ép buộc tôi rồi, gả Hiểu Hiểu vào đây tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc, lúc đó mấy người chê người ta không được yêu thích, cũng không lên được mặt bàn”. Vân Thanh Nhược từ trên lầu đi xuống, thản nhiên nói: “Cũng tránh được tình cảnh như bây giờ, Hàn tam thiếu không thích tôi, cũng không muốn quản nhà họ Vân, để Hiểu Hiểu có chủ động bám theo thì cũng bị mấy người thiếu gia công tử người ta tránh như tránh tà vậy”. Nói đến đây, Vân Thanh Nhược như nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Ồ, hình như cũng không quá thích hợp cho lắm, hai năm trước Hiểu Hiểu chỉ mới mười sáu, vẫn chưa đến tuổi kết hôn nhỉ? Hàn Tử Yến mà cưới thì phạm pháp rồi.
Dì Vương cười thầm trong lòng. Phải rồi, còn dám tự trét vàng lên mặt mình. Đến cả bà còn không ưa nổi Vân Hiểu Hiểu đấy. Cho dù có tiền mà cũng không có đạo đức như thế này, bà ấy thà để con trai phấn đấu thêm hai mươi năm nữa. Ít nhất thì có thể sống thoải mái, mà còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa.
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———